khuya ôm phố lạnh, chúng mình ôm nhau
chiếc ô khấp khểnh trên cầu
không che nổi nụ hôn nhàu… tội chưa?
Vòng tay ướt sũng cơn mưa
tóc em ướt sũng cả mùa yêu anh
đôi chân hai đứa chòng chành
nghe sông vỗ hết sóng tình vào đêm
Môi anh thốt một tiếng: em
mà nghe da thịt run lên thiên đường
tình cờ, bất chợt và thương
rồi mai, mỗi đứa mỗi đường… khổ chưa?!
Còn chăng? chỉ một đêm mưa?
ướt vào nhau, để cho vừa tình yêu
từ đây, để nhớ thật nhiều
nhớ cù lao phố, nhớ chiều Trấn Biên
Làm sao anh có thể quên
phút ban sơ, nụ cuời hiền, trao anh
nhưng em ơi! Một chữ đành!
Dòng sông trôi, cuộn sóng tình về đâu?
Ngày mai nặng trĩu chuyến tàu
đưa anh đi, ánh mắt nhàu nhìn theo
cầm tay em, giọt mưa gieo
là bao nước mắt, càng đeo đắng sầu
Còn gì gửi hết cho nhau
mà thương một miếng cau trầu lỗi têm
buồn! thì cứ khóc đi em
bờ vai anh đã ướt mèm nỗi riêng
Sợi mưa kéo những muộn phiền
nụ hôn sao cứ xích xiềng chúng ta
đêm nay nước mắt thật thà
anh tan trong gió Biên Hoà và em.
Tác giả: Huỳnh Văn Nghệ
Đồng Nai sông nước anh hùng.
Nguồn xa, xa tận núi rừng hoang vu.
Lệ tiên kết đọng hồ sâu
Còn mơ cao rộng nhớ màu gió trăng
Xông pha vượt núi băng ngàn,
Gặp Là Ngà nghĩa bạn vàng kết đôi
Thề: “Dù trắc trở núi đồi
Cũng liều sống thác tìm trời tự do...”
Đôi lòng nặng chí giang hồ
Ngàn thu say bước trở về biển xanh.
Đường xa lên thác xuống gành
Ruộng đồng lưu luyến thị thành mến ưa.
Lệ đời tràn ngập hồn thơ
Bao phen lũ hận bẻ bờ đau thương.
Gió ngang, thuyền ngược trăm đường
Đồng Nai hoà Thái Bình Dương dâng trào.
Tác giả: Minh Sơn Lê
Trời xanh như thuở xưa nào
Không mưa mà… mắt giọt nào thấm qua!
Khi ngang xa lộ Biên Hoà
Vắng pho tượng lính buồn nhoà mi cay
Tháng ba nắng khóc trên cây
Vắng Anh… nhìn cỏ quanh đây thật buồn!
Thời gian non nước đau mòn
Còn ai đâu nữa giữ hồn quê hương?
Tôi đi một bóng trên đường
Hỏi thăm cây cỏ quê hương chỗ nào?
Lòng sao bỗng thấy nghẹn ngào
Tay lau hạt bụi rớt vào hư vô!
Em đi xa bến xa bờ
Thềm sương trăng ấy bây giờ nhớ ai?
Một mình nên lạnh bàn tay
Còn thương hơi ấm bờ vai nhu mì
Bây giờ thôi chẳng còn chi
Mượn thơ lục bát đi đi về về
Vì thơ ta đã ước thề
Còn thơ lục bát ta thì còn nhau…
Tác giả: Thiên Ân
Quê em ở tận Đồng Nai
Miền Đông đất đỏ những ngày chiến tranh
Hai mùa mưa nắng, trôi nhanh
Chép câu duyên nợ, cho thành tình yêu
Cảnh quan hùng vĩ bấy nhiêu
Đá Ba Chồng,đứng trông chiều trơ gan
Rồi sang ngọn núi Chứa Chan
Con đường dốc đá, thở than ai hoài?
Cát Tiên chim chóc muôn loài
Thiên nhiên bứt phá cho đời nét xinh
Thú hoang đêm vắng, rập rình
Hoang sơ lạ lẫm thắm tình duyên quê
Bửu Long một thoáng ,tìm về
Nước Hồ Long Ẩn tràn trề bờ vui
Tây Đô sinh thái ,vẽ vời
Tâm hồn thư giãn chân trời bình yên
Anh mê đắm đuối Giang Điền
Gót chân thoăn thoắt ru mềm môi nhau
Thác Mai nắng xuống gội đầu
Phân vân đôi mắt nhìn lâu trong chiều
Mời anh ăn bưởi Tân Triều
Mận roi An Phước đăm chiêu mơ màng
Long Thành bò sữa tiếng vang
Chôm chôm Long Khánh ,vị càng xốn xang
Nhâm nhi li đế, hát tràn
Ấm êm Bến Gỗ nhẹ nhàng tỉnh, say
Một lần lại ghé Đồng Nai
Gió chiều rụng cánh, mắt ai gieo tình?
Tác giả: Huỳnh Tấn Tài
Đến Đồng Nai bao lạ lùng bỡ ngỡ
Mang trong lòng một nỗi nhớ mênh mông
Nhớ quá đi thôi những con đường, đại lộ
Những hàng cây, ghế đá, Bến Ninh Kiều
Những chiều buồn thơ thẫn nhớ người yêu
Ôi nhớ lắm những ngày kỷ niệm
Những nụ cười, giọng nói, những trò chơi
Sao nhớ quá các bạn của tôi
Bạn có hiểu tận cõi lòng da diết
Tôi nhớ mãi cái ngày tiễn biệt
Phút xa nhau chưa nói hết lời
Buổi tiễn đưa chỉ mình tôi biết
Tôi âm thầm ngoảnh lại phía sau lưng
Ngắm người đi mà trong dạ ngập ngừng
Lưu luyến mãi không kìm xúc động
Có ai biết được rằng tôi đã khóc?
Tác giả: Trần Văn Anh
Đồng Nai trong tôi
Nơi tôi cất tiếng khóc chào đời
Sông Đồng Nai thương nhớ !
Những buổi chiều đi tắm cùng cha
Và...
Tôi xa sông những ngày hè vội vã
Về Quảng Trị thời thơ ấu của mẹ cha
Tuổi học trò mơ mộng một dòng sông
Trong tôi luôn thương nhớ biết chừng nào.
Ngày ấy!
Giã từ con sông của tuổi thơ
Ôm ấp mơ mộng một ngày về
Mơ ngày nào tắm lại nước sông xưa
Mơ ngày nào ôm dòng sông vào nỗi nhớ !
Sông Đồng Nai ơi, thương thương mấy cho vừa.
Tác giả: Lê Tuấn Đạt
Biên Hòa có núi Bửu Long
Có Cù lao Phố bên dòng Đồng Nai
Tân Phong đường xuống Trảng Dài
Ai về Dốc Sỏi chiều nay thì về
Cầu Gành nghiêng bóng chiều quê
Tân Lân đền cũ câu thề còn ghi
Dùng dằng nửa ở nửa đi
Nửa say Long Ẩn, nửa si Tân Triều
Thành Kèn mưa nắng đã nhiều
Tiếng xưa giờ đã phong rêu phủ mờ
Dốc xưa hò hẹn đợi chờ
Ai qua Kỷ Niệm còn mơ Ngô Quyền
Nhớ người từ độ bén duyên
Người từ phương ấy ngựa thuyền tới đây
Sông núi ấy, nước non này
Là do Nam Bắc chung tay mà thành
Quê hương ngọn nước trong lành
Phù sa vun đắp cho mình với ta
Đất đai sinh nghĩa đậm đà
Yêu nhau từ bưởi đơm hoa đến giờ
Biên Hòa, hay một bài thơ
Để người xa xứ đến giờ còn thương
Dẫu ta đi khắp ngàn phương
Cả đời ta vẫn vấn vương tình mình
Mối tình mãi mãi nguyên trinh
Sáng tươi như buổi bình minh ban đầu.
Tác giả: Bàng Bá Lân
Em là con gái Đồng Nai
Hàm răng em trắng, khổ người em duyên
Em cười, em nói hồn nhiên
Tình em như trái sầu riêng đậm đà
Ta về ta nhớ đêm qua…
Nhớ ai nhớ cả món quà Đồng Nai
Món quà ai gởi cho ai
Kèm theo thăm hỏi đôi lời thương thương
Yêu em, yêu cả con đường
Đưa ta về chốn ruộng vườn phì nhiêu
Cần Thơ, Rạch Giá, Bạc Liêu
Rằng thương rằng nhớ rằng yêu lạ lùng
Cô em má đỏ hồng hồng
Buông xuôi bán ngược, có chồng hay chưa?
Xe đò ai đón ai đưa?
Mà em đi sớm về trưa một mình
Em cười, ô, xỉnh xình xinh
Hỏi em, em chỉ lặng thinh… mỉm cười.
Tác giả: Thân Nguyễn
Xem chùa NHẤT Pháp buổi mờ sương
Gần gũi THIÊN nhiên đẹp lạ thường
LỤC viện thâm trầm tươi tắn cảnh
NGŨ tòa lịch lãm ngạt ngào hương
Kìa sân CỬU đỉnh danh hoài sáng
Đấy chóp TAM cung nhũ mãi hường
Thoai thoải NHỊ môn càng diễm lệ
TỨ bề mát mẻ nặng tình vương.
Nghe vẻ nghe ve,
Nghe vè bài tới
Cơm chưa lập xới
Trầu chửa kịp têm
Tao đánh ba đêm
Thua ba tiền rưỡi
Về nhà chồng chửi:
“Thằng Móc, thằng Quăn,
Đánh sao không ăn
Mà thua lắm bấy?”
Tui lấy tiền cấy
Cho đủ mươi ngày
Bảy Thưa, Bảy Dày
Cùng là Ngạt kéo
Nghe vẻ nghe ve
Nghe vè cái chợ
Sáng mơi xách rổ
Đi giáp một vòng
Hàng hóa mênh mông
Kêu bằng Chợ Lớn
Thiên hạ phát ớn
Là chợ Bình Đông
Ấm bụng no lòng
Kêu bằng Chợ Gạo
Thiệt là huyên náo
Là chợ Bến Thành
Xúm nhau giựt giành
Là chợ Bến Tranh
Ăn ở hiền lành
Đi chợ Thủ Đức
<<< Khám phá thêm: Những bài thơ về Đồng Nai thấm đẫm tình quê
Tác giả: Xuân Quỳ
Bửu Long nắng hanh hao
Mặt nước bóng thuyền chao
Mái chèo thăm Tam Bảo
U huyền cõi Phật sao?
Hương bay mờ tục luỵ
Hoa nở sắc màu tươi
Chênh vênh kìa núi dựng
Đài sen Phật mỉm cười!
Ở đi lưu luyến mãi
Chim tiễn người ríu ran
Vi vút thông giục bước
Chùa hẹn buổi trùng lai…
Tác giả: Lê Vinh Nội Vũ
Tự nhiên nhớ một câu hò
Em treo bến Hạ duyên do năm nào
Đồng Nai sông nước xôn xao
Câu hò tiềm ẩn cuộc chao đảo tình…
Đang mùa má thắm môi xinh
Chiều bến Hạ đã thình lình tiễn đưa
Vấy bao nhiêu dạ cho vừa
Duyên trời lơ lửng đong đưa duyên mình
Ấy là thái thậm duyên xinh
Hay là cực bĩ duyên tình xưa nay?
Hò ơi… sông nước vơi đầy
Trời chiều bến Hạ giăng mây đợi chờ…
Tác giả: Minh Hạ
Sông và phố chẳng cách ngăn
Tình như đã thấm, muộn mằn gì đâu
Trăng lên lặng lẽ đỉnh đầu
Sóng đêm sóng sánh một màu dịu êm
Mới hay nào phải một đêm
Trăm năm duyên ấy đã nêm chặt rồi
Tác giả: Thích nữ Huỳnh Liên
Hòn núi con con đẹp thế à
Đá kia ai sắp ngẫm tài ba?
Hàm long đồi cũ rồng in nét
Bạch hổ hang xưa cọp lẩn xa
Khúc vịnh quanh co hình rắn lộn
Đầu cành thánh thót tiếng chim ca
Giang sơn một bức tranh xinh xắn
Hòn núi con con đẹp thế à
Tác giả: Calong Nguyen
Ở Đồng Nai mùa đông này lạnh lắm
Chốn đô thành em có ấm hơn chăng
Và em ơi!.. gửi anh dùm chút nắng
Kho tan đi băng giá phủ trong lòng
Đêm trở gió,anh đêm nằm thao thức
Kỉ niệm xưa,ai còn nhớ,ai không
Hun hút gió ngồi bên nhau bớt lạnh
Ly cafe, nước ngọt,bửu long hồ
Nhớ về em hay anh tiếc ngày qua
Xa xăm quá ân tình nay đổi khác
Chiều mỗi lúc cơn mưa về lại nhắc
Nơi đô thành còn có một mùa đông..
Tác giả: Trương Nam Hương
Lâu ta lại Biên Hoà cho đỡ nhớ
Bạn mời ta hào sảng thịt cầy
Em nhỏn nhẻn nhắc ta tìm quán gió
Thơ với đời xúng xính chật hai tay
Muốn cùng Cù lao phố một lần say
Em lại giận ta cầu Ghềnh khấp khểnh
Muốn tràn em sông nước ướt một ngày
Bạn lại trách thấy má hồng, sóng sánh
Thế mới biết yêu em còn… rựa mận
Còn đa mang múi bưởi đất Biên Hoà
Ta như thể dòng sông đành chẻ nhánh
Cứ dùng dằng bồi lở mãi phù sa.
Tác giả: Bùi Giáng
Nhe răng gấu mộng cập kỳ
Beo phiêu hốt gọi nhu mỳ hùm thiêng
Rằng nay ngôn ngữ vô duyên
Mở ra vô cố lời điên cập kè
Một thằng chập chững ngóng nghe
Vành tai nhị hội ai đè thế ru
Cô nương kiều diễm tạc thù
Tồn sinh lẽo đẽo sa mù đi quanh
Những bài thơ viết về Đồng Nai không chỉ là tiếng lòng của người con xa quê, mà còn là lời ngợi ca về một vùng đất nghĩa tình, giàu truyền thống, luôn sống động trong tâm khảm bao thế hệ.
Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu.