Thơ về Cần Thơ - Mộc mạc giàu nghĩa tình miền Tây Nam Bộ

Cần Thơ không chỉ nổi tiếng với chợ nổi, sông nước hữu tình mà còn là nguồn cảm hứng bất tận cho thơ ca. Những bài thơ về Cần Thơ mang đậm hồn quê miền Tây, tình người mộc mạc và khung cảnh yên bình khó quên.

Thơ về Cần Thơ miền sông nước

Nhớ Cần Thơ

Tôi sẽ thăm bến Ninh Kiều thủa ấy

Sông Hậu, bến thương tìm lại bóng xưa

Bến vẫn đợi lăn tăn từng gợn sóng

Sông Hậu Giang, nhớ chiều vắng năm nào.
Con sóng nhỏ trôi đi dòng nước bạc

Người đợi tôi hay bỏ bến sang ngang?

Năm tháng cứ trôi, thuyền có đợi chàng?

Tôi lặng lẽ, tìm bến tình dĩ vãng.
Nơi bến vắng, đừng quyên thuyền năm tháng

Giọt nắng Hậu Giang, thơm gạo trắng trong

Về lại miền Tây xao xuyến trong lòng

Ơi sóng nhỏ, chờ mong ngày trở lại.

Tác giả: Nguyễn Minh Thủy

Dạt dào thương mến nhớ Cần Thơ
Dạt dào thương mến nhớ Cần Thơ

Cần Thơ

Cần Thơ hai tiếng thân thương,

Má ru từ thuở, vấn vương trong lòng.

“Cần Thơ gạo trắng nước trong,

Ai đi tới đó lòng không muốn về.”
Cần Thơ mấy nẻo đường quê,

Bao năm lạ bước chân về, bao năm…

Dòng sông Hậu vẫn lặng thầm,

Hát ru từng nhịp cầu đằm thương yêu.
Ninh Kiều ơi quá mỹ miều,

Câu thơ bay bổng trong chiều Tây Đô.

Cầu đi bộ đẹp như mơ,

Hiền hoà con sóng vỗ bờ lăn tăn.
Ai về Chợ Nổi Cái Răng,

Thăm cô em gái khăn rằn vắt vai?

Cho tôi được tháp tùng ai,

Đến miền sông nước vẫn hoài nhớ mong.
Phù sa ngầu đục bến sông,

Lục bình mải miết trên dòng nổi trôi.

Chòng chành theo nhịp sóng nhồi,

Trái cây đặc sản gọi mời khách mua.
Phong Điền chân chất như xưa,

Bao vườn cây trái bốn mùa xum xuê.

Vàm Xáng đón khách xa về,

Hồn hậu, thân thiết tình quê dạt dào.
Có hàng dâm bụt xanh màu,

Có bờ cau cạnh lối vào thân quen.

Có cây cầu khỉ chênh vênh,

Qua mương lắt lẻo gập ghềnh thuở nao.
Dâu Hạ Châu đẹp biết bao,

Trái đeo chiu chít trên đầu, dưới chân.

Có bàn tay nhỏ thật gần,

Hái chùm trái chín ân cần trao nhau.
Bao nhiêu đặc sản mời chào,

Bao thức bánh trái hỏi sao không ghiền?

Bánh hỏi mặt võng Phong Điền,

Hài lòng thực khách mọi miền quê xa.
Nhà cổ Bình Thuỷ ghé qua,

Công trình đậm nét xa hoa một thời.

Năm gian hai mái rạch ròi,

Cầu thang uốn lượn, hoa tươi rập rờn.
Hành trình ghé lại Ô Môn,

Thăm chùa Pôthi Somrôn thâm trầm.

Rộn ràng tiếng nhạc Ngũ âm,

Đạo-Đời gắn kết bao năm tháng dài.
Thới Long ai ghé qua đây,

Có nghề đan lọp khéo tay vô cùng.

Vót nan, bện lọp không ngừng,

Ngón nghề sông nước vui chung bao đời.
Sông Hậu sóng nước chơi vơi,

Lấp Vò-Thốt Nốt ngăn đôi bến bờ.

Cầu Vàm Cống nối đôi bờ,

Đường thông, sông vượt đợi chờ bấy lâu.
Thơm Rơm ghé lại bên cầu,

Làng nghề đan lưới trước sau vững vàng.

Tiếng lành thiên hạ đồn vang,

Mỗi mùa nước nổi đóng hàng thâu đêm.
Vườn cò Thốt Nốt đi tìm,

Những đường bay đã khuất chìm mông lung.

Bằng lăng xanh rợp một vùng,

Tre đan ken lá phủ chung loà xoà.
Cò thung thăng giữa bao la,

Cùng về quần tụ mái nhà thiên nhiên.

Yên bình một góc trời riêng,

Bao nhiêu mệt mỏi, ưu phiền chợt tan.
Thới Lai, Cờ Đỏ khang trang,

Lúa xanh đồng ruộng, lúa vàng sân phơi.

Lục bình đan giỏ nơi nơi,

Bàn tay lao động xây đời phồn vinh.
Xinh sao chiếc nón hữu tình,

Em che nghiêng để cho mình nhớ ta.

Gửi tình quê Cần Thơ
Gửi tình quê Cần Thơ

>>> Xem thêm tại: Tuyển chọn thơ hay về Hà Tĩnh - Đong đầy tình quê mộc mạc

Trúc vườn, mật cật quê ta,

Nghề chằm nón lá bao nhà phát huy.
Huyện sâu Vĩnh Thạnh ta đi,

“Cánh đồng lớn” lúa đương thì thênh thang.

Mùa về thu hoạch rộn ràng,

Cuộc sống sung túc, xóm làng chung tay.
Cần Thơ từ thuở thơ ngây,

Đến giờ bạc tóc vẫn ngây ngất lòng.

Tác Giả: Bùi Thị Ngọc Điệp

Gái Cần Thơ

Em là con gái Cần Thơ
Ngoan hiền xinh đẹp ngẩn ngơ bao chàng
Vô tình ánh mắt đưa ngang
Để anh xao xuyến tan tành con tim
Ôi người Con gái anh tìm
Ở đây đâu đó...con tim dại khờ...
Trao em một chút tình thơ
Có duyên mình gặp ngày chờ... đêm mong
Tin nhau hẹn ước vợ chồng
Thưa cùng ba má...tơ hồng nên duyên.!.!.!...

Cần Thơ mến yêu

Cần Thơ là đất Tây Đô

Có dòng sông Hậu lững lờ chảy xuôi

Bến Ninh Kiều đượm tình người

Có cô thiếu nữ nụ cười ngất ngây

Lục bình hay gọi bèo tây

Nhuộm hoàng hôn tím trôi đầy trên sông

Chợ nổi bến nước mênh mông

Có cô thôn nữ má hồng chèo ghe

Giọng hò man mác say mê

Xốn xang anh mới được nghe lần đầu

Quê em vừa mới bắc cầu

Ai đi chợ nổi cùng nhau thì về

Chợ nổi cây trái bộn bề

Toàn là đặc sản nhà quê miệt vườn

Dừa xoài ổi mít chuối hương

Lời rao em ngọt như đường mời anh

Cần Thơ như một bức tranh

Ra về nhưng lại không đành chia tay

Tình người chưa nhắm đã say

Tạm biệt em gái miền tây anh về.

Tác giả: Nguyễn Đình Huân

Qua Cần Thơ

"Cần thơ gạo trắng nước trong"
Một lần anh đến để lòng ngẩn ngơ
Nụ cười em như đợi chờ
Thả hồn anh nói tình mơ bóng nàng

Ra về ta nặng những mang
Yêu người con gái mở trang tím khờ
Bước chân sao cứ bơ vơ
Đẹp xinh duyên dáng lu mờ chí tâm

Đêm buông hay khúc nhạc trầm
Nghe sao dạ cứ lặng câm thế này
Câu từ lại chẳng buông ngay
Để rồi mong nhớ có ngày hợp duyên

Em ơi ! ghé bến thuyền quyên
Gửi cho anh mấy lời khuyên chân thành
Ra về chỉ có mình anh
Lắng đọng đôi chút mộng lành nơi đây.

Thơ: Danh Lợi

Hẹn một ngày qua Cần Thơ
Hẹn một ngày qua Cần Thơ

Cô em sông nước

Gặp em sông nước Cần Thơ
Đàn ca tài tử ngẩn ngơ câu hò.
Mênh mang sông nước con đò.
Mà sao giọng hát câu hò thấm duyên.
Giao lưu giọng hát ba miền
Sao mà yêu thế nổi niềm quê hương
Anh từ xứ sở Huế thương.
Vào thăm em gái bốn phương biển trời
Thương em giọng nói tiếng cười
Lẫn pha tiếng gió tình người bao dung
Trời sinh trời dưỡng cho dùng
Sẻ chia đùm bọc sống chung an nhàn.
Đời người số kiếp lang thang
Gặp nhau là quý mình mang nụ cười
Để cho cuộc sống mãi tươi
Cháu con Âu Lạc tình người dựng xây.

Thơ: Lãng tử quân

Thơ về Cần Thơ hay và ý nghĩa nhất

Chiều Tây Đô

Cần Thơ có bến Ninh Kiều

Cho ai dạo bước những chiều Tây Đô

Qua sông Cái Lớn trầm trồ

Xuôi dòng Phụng Hiệp sóng xô mạn thuyền

Huê Tình làn điệu giao duyên

Chàng trai thành thị nghe liền muốn qua

Tìm cô Trà Nóc mặn mà

Lo xuồng đến chậm người ta vùng vằng

Len vào Chợ Nổi Cái Răng

Còn duyên mua hết ai bằng lòng ưng

Dẫu cho Bình Thủy tương phùng

Sao người viễn khách mông lung thả hồn

Nghe lời ca Út Trà Ôn

Tình Anh Bán Chiếu như hờn dỗi ai

Cần Thơ đêm vắn tình dài

Em ừ tôi sẽ không quay về nhà.

Tác Giả: Nguyễn Nhật

Chiều Cần Thơ

Chiều man mát giữa cà phê quán vắng

Vẫn đâu đây văng vẳng tiếng ai ca

Đứng bên cây để ngắm những nhành hoa

Lâng lâng nhớ ngày thu qua nhạt nắng!

Đông mới đến đem theo làn gió mát

Thổi vào hồn man mác trái tim côi

Đất Cần thơ tôi lại đến đây rồi

Đem theo cả một bầu trời nhung nhớ!

Tác giả: Oanh Bui

Se se nỗi nhớ chiều Cần Thơ
Se se nỗi nhớ chiều Cần Thơ

Cần Thơ nỗi nhớ

Mùa hạ này anh về với Cần Thơ

Dòng sông Hậu có đôi bờ mưa nắng

Quê hương em có nước trong gạo trắng

Có con đò luôn chở nặng tình quê.

Anh xuống đây sao chẳng muốn quay về

Có phải chăng anh đã mê sông Hậu

Có nhánh mù u bướm vàng vẫn đậu

Mê câu hò ơi tình bậu dở dang

Con sông quê có điên điển bông vàng

Cô thôn nữ chèo đò ngang đưa đón

Chiếc áo bà ba xinh tươi mơn mởn

Nụ cười duyên con nước lớn nước ròng.

Bến Ninh Kiều ngắm dòng nước mênh mông

Anh thấy em đôi má hồng e thẹn

Cần Thơ ơi phải nơi đây điểm hẹn

Tây Đô ngọt ngào ai đến cũng mê.

Cô bé xinh xinh có mái tóc thề

Cho anh hỏi thăm đường về thành phố

Cứ tự hỏi mình nên đi hay ở

Khi ra về mang nỗi nhớ khôn nguôi.

Tác Giả: Nguyễn Đình Huân

Đến Cần Thơ

Tác giả: Diệp Văn Hòa

Cần Thơ sông nước đẹp như mơ
Đã gặp là đây thỏa đợi chờ
Sông Hậu đôi bờ cầu nối nhịp
Ninh Kiều bến vắng nắng hong trưa
Khách xa bỡ ngỡ trời mây nước
Đất lạ chào mời tiếng gió đưa
Lưu luyến gì không lần gặp gỡ
Ra về còn vội chép vào thơ.

Bình yên ơi

Tác giả: Ngoc Son Ho

Quê tôi miền sông Hậu
Tiếng dịu hiền Cần Thơ
Khi nước ròng, nước lớn
Tím lục bình đơn sơ
Lục Bình xuôi về biển
Dập dồn nơi trùng khơi
Tôi là cánh bèo nhỏ
Ngược xuôi giữa dòng đời
Bến sông chiều dào dạt
Lục Bình trôi mộng mơ
Hoa ơi trao giùm nhé
Dâng đời một vần thơ
Sóng chiều rì rào lạ
Vỗ về trong lòng ta
Dâng lên niềm mong đợi

Bình yên một khúc ca!

Sông lục bình

Tác giả: Pham XuanAm

Lạc bên dòng sông Hậu
Miên man giữa Cần Thơ
Khi nước lớn nước ròng
Là lục bình đơn sơ…
Tôi như cánh bèo nhỏ
Trôi theo giữa dòng đời
Lục bình xuôi về biển
Tôi ngược bốn phương trời
Hoàng hôn về tím ngát
Lục bình trôi trong mơ
Sông ơi trao giùm nhé
Dâng đời một vần thơ.

Thơ trôi theo sông lục bình
Thơ trôi theo sông lục bình

Về với Tây Đô

Tác giả: Nguyễn Đình Huân

Em có về Tây Đô với anh không
Về miền tây cuối đông chiều lộng gió
Hoa vẫn vàng đồng vẫn xanh mướt cỏ
Con sông Tiền vẫn nặng đỏ phù sa
Tới Long An đường cao tốc mở ra
Tiền Giang miệt vườn bao la cây trái
Cầu Mỹ Thuận qua sông Tiền nhấp nháy
Ghé Vĩnh Long nhớ mãi chẳng muốn về
Cầu Cần Thơ nhìn thấy đã say mê
Cầu dây văng với lời thề đoàn kết

Tình Việt - Nhật chắc ai ai cũng biết
Sông Hậu dịu dàng đẹp tuyệt như mơ
Qua bên bờ ta sẽ tới Cần Thơ
Tây đô đó chiều tím mờ hoa nắng
Cần Thơ đây nơi nước trong gạo trắng
Tới một lần ta sẽ chẳng muốn đi
Chợ nổi Cái Răng chẳng thiếu thứ chi
Trái cây bạt ngàn muốn gì có nấy
Được khuyến mãi nụ cười em mười bảy
Bác Việt kiều trông thấy vẫn còn run
Ở Tây đô không có khái niệm buồn
Nhưng thôi nhé mình về luôn thành phố
Đi một lần để cho nguôi nỗi nhớ
Tối về nhà vui với vợ với con.

Anh nhớ về Cần Thơ

Tác giả: Tác giả: Ho Nhu

Đã lâu lắm anh không về rồi đấy
Để bây giờ mới thấy lắm đổi thay
Cảnh phố phường luôn biến đổi mỗi ngày
Nên anh đã không tận tay được biết
Bến Ninh Kiều đã bao ngày biền biệt
Khách đông vui chẳng thể biết bao người
Phố xá bây giờ ngày một thêm vui
Đường trung tâm cây,hoa tươi vẫn nở
Cầu Cần Thơ đã xoá đi một thuở
Những chuyến phà tấp nập xuống lên thuyền
Anh có đi qua cầu bắc sông Tiền
Mỹ Thuận đó đã nên duyên đôi lứa
Rồi còn nhiều câu chuyện vui hơn nữa
Những tháng ngày anh lăn lộn miệt vườn
Khu Mỹ Khánh giờ cũng đã tinh tươm
Nơi du lịch đã đơm nhiều trái ngọt
Về Cần Thơ ôn mối tình đã trót
Yêu nồng nàn mà chẳng được gần nhau
Về nhé anh ta nối lại nhịp cầu
Để nỗi nhớ đừng hằn sâu mãi mãi
Về Cần Thơ đất cho nhiều hoa trái
Như tình người luôn thư thái thủy chung
Ba má mình vẫn mong đợi vô cùng
Anh nhớ nhé về với vùng sông nước.

Thơ lục bát về Cần Thơ 

Cần Thơ ơi

Tác giả: Phuong Dang Hong

Cần Thơ gạo trắng - nước trong
Trái thơm, quả ngọt mát lòng khách qua
Đêm về sông tựa sao sa
Tàu, thuyền tấp nập vao, ra Ninh Kiều
Tây Đô - ôi thật đáng yêu
Đẹp người - đẹp cảnh… bao điều ngợi khen
Đường phố ca nhạc suốt đêm
Cà phê - giải khát vui xem, chuyện trò
Hậu Giang nước chảy lững lờ
Lục bình hoa tím bên bờ đẹp sao
… Xa rồi vẫn thấy nao nao
Nhớ Thành phố trẻ… ngọt ngào quả thơm
Nhớ sao những buổi chiều hôm
Dạo chơi Thành phố gió mơn man lùa
Ghé thăm chợ nổi bán, mua
Chòng chành thuyền, nước… đung đưa tình người
Cần Thơ đẹp lắm… ai ơi

Khẽ gọi tên Cần Thơ ơi
Khẽ gọi tên Cần Thơ ơi

>>> Xem thêm tại: Chùm thơ về Hải Dương chan chứa tình quê hương sâu sắc

Về với Tây Đô 2

Tác giả: Nguyễn Đình Huân

Chưa đi chưa biết Cần Thơ
Tới rồi mới thấy mộng mơ hữu tình
Có cô em gái xinh xinh
Chiều chiều ra đứng một mình bên sông
Nụ cười tươi má em hồng
Mắt em lúng liếng cho lòng ngẩn ngơ
Ninh Kiều nước chảy lơ thơ
Em mời anh tới bến bờ yêu thương

Cho anh lòng dạ vấn vương
Ngẩn ngơ sao lại quên đường phố quen
Tới khi thành phố lên đèn
Bước chân lại đến bên em tình cờ
Ra về nhớ mãi Tây Đô
Nhớ cô gái nhỏ bên bờ sông sâu
Hẹn em nhé gặp lại nhau
Miền Tây mùa nước năm sau anh về
Gặp em cho vẹn câu thề
Nên duyên giai ngẫu phu thê mặn nồng
Trăm năm vẹn nghĩa vợ chồng

Tình ta mãi mãi sẽ không phai nhoà.

Cần Thơ quê tôi

Tác giả: Tuấn Nguyễn

Mời em ghé lại Cần Thơ
Quê hương anh đó, giấc mơ bao thời
Về đêm ngắm thật tuyệt vời
Đèn hoa rực rỡ như mời gọi nhau
Rất nhiều biết kể ra sao
Thôi thì sơ lược để chào khách xa
Vườn cây ăn trái đầy hoa
Cánh đồng thẳng tắp, thoảng qua chẳng đành
Dưới sông nước mát trong lành
Từng đàn cá lội như tranh họa đồ
Thưa cùng anh chị, các cô
Quê tôi chợ nổi nhấp nhô trên dòng
Người mua, kẻ bán thật đông
Vui đùa nhộn nhịp hòa đồng, chung tay
Rạng ngời nét đẹp tung bay
Ca dao ngày ấy ngất ngây bên lòng
“Cần Thơ gạo trắng nước trong
Ai đi đến đó lòng không muốn về”.

Cần Thơ chiều mưa

Tác giả: Ho Nhu

Anh về thăm lại Cần Thơ
Người xưa thuở ấy bây giờ nơi đâu
Sông Hậu ơi! Mấy nhịp cầu
Mà lòng thổn thức như lâu chưa về
Anh đi khắp nẻo sơn khê
Vẫn nguyên vẹn với lời thề mang theo
Áo xanh nón vải tai bèo
Tình trao vẫn giữ trong veo cõi lòng
Chiều mưa hỏi có ai trông
Dáng ai thấp thoáng môi hồng mắt răm
Áo bà ba quấn khăn rằn
Nồi canh lẩu mắm từng ăn chung thuyền
Phải chi buổi ấy bén duyên
Để giờ không phải mơ huyền nhớ nhung
Bao giờ mình mới được cùng
Ly cà phê đắng ngồi chung một bàn
Mưa Cần Thơ hãy mau tan
Đừng làm ướt áo, ướt làn da em
Ướt luôn cả mái tóc mềm
Mà lòng anh xót cho thêm chút buồn.

Du thuyền Cần Thơ

Tác giả: Ho Nhu

Đò chiều đợi khách sang sông
Cơn mưa bất chợt niềm trông thêm dài
Anh về từ buổi sớm mai
Dửng dưng làm lạnh áo dài bà ba
Tình người Cần Thơ mặn mà
Gái hiền thuỳ mị nết na dịu dàng

Chu toàn nội trợ đảm đang
Dâu hiền rể thảo giỏi giang vẹn tròn
Đặc sản Cần Thơ rất ngon
Mời anh mời chị ngọt giòn thơm tho
Miền Tây dịu mát câu hò
Theo em anh chớ đắn đo nghĩ nhiều
Gái Cần Thơ thật đáng yêu
Câu ca vọng cổ như chiều anh đây
Cần Thơ mong đợi bao ngày
Nay anh trở lại đắm say hương tình…

Ngắm sông nước du thuyền Cần Thơ
Ngắm sông nước du thuyền Cần Thơ

Tạm biệt Cần Thơ

Tác giả: Nguyễn Đình Huân

Thôi tạm biệt nhé Cần Thơ
Tạm biệt sông Hậu mộng mơ hữu tình
Chào em cô bé xinh xinh
Bến Ninh Kiều đứng một mình đợi ai
Má hồng lúng liếng mắt nai
Bay bay trong gió áo dài dễ thương
Cho anh lòng dạ vấn vương
Chia tay anh phải lên đường em ơi
Gửi em nỗi nhớ chơi vơi
Gửi cho em đó những lời dịu êm
Ra về anh mãi nhớ em
Dáng yêu kiều mái tóc mềm bay bay
Nhớ em cô gái miền Tây
Một lần gặp mặt ngất ngây nửa đời
Nói thì anh nói vậy thôi
Bóng chiều buông xuống em ơi anh về
Sài Gòn công việc bộn bề
Lần sau nếu xuống anh thề ghé thăm
Cùng em ngồi ngắm anh trăng
Bến Ninh Kiều có chị Hằng là em.

Hãy cùng lắng nghe những vần thơ về Cần Thơ để cảm nhận trọn vẹn vẻ đẹp miền Tây sông nước, tình người đôn hậu và sự bình yên dung dị. Đó chính là món quà tinh thần quý giá cho những ai yêu quê hương.

 

Bình Luận

Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu.