Phải bắn chúng cho máu sôi hả giận,
Hố bom năm xưa ta mới lấp đầy
Đạn chúng bắn cột nhà còn giữ vết,
Từng nấm mồ còn xanh cỏ hôm nay.
Phải bắn chúng cho máu sôi hả giận,
Căm thù đây chồng chất bao năm trời
Từng bữa ăn miếng cơm còn nghẽn cổ,
Bình Định ruột rà thương nhớ không nguôi
Mười hai chiếc, thấy chưa quân cướp Mỹ?
Đất quê ta mới phun lửa trận đầu
Mười hai chiếc, thấy chưa quân cướp Mỹ?
Đụng vào đây còn nhiều vố thua đau!...
Ta quyết giữ đất trời quê đẹp mãi,
Cho Ngàn Sâu, Ngàn Phố gỗ xuôi bè.
Chiếc bánh tày Voi nếp đồng nhà thơm dẻo,
Khoai Mục Bài đậm ngon vị đất quê.
Cho Phúc Trạch quýt thơm, bưởi ngọt,
Nón Ba Giang óng ả đường làng.
Muối Hộ Độ càng thêm trắng muốt,
Cửa Nhượng thuyền về cá chở đầy khoang.
Cho lụa Hạ trên khung thêm mịn,
Chiếu cói Nghèn trải giường gỗ Thái Yên.
Linh Cảm, Thượng Tuy mát dòng nước ngọt,
Nuôi ruộng đồng, đưa cuộc sống đi lên...
Ơi các chị, các anh chiều nay bên công sự,
Có phải quê ta mỗi tiếng trẻ chào đời,
Cũng giục giã tay súng ta lên đạn,
Bắt kẻ thù phải đền tội khắp nơi.
Quê hương ơi, đứa con xa náo nức
Chiều nay mừng chiến thắng với quê hương
Chắc tay súng trong điệp trùng đội ngũ
Theo bài ca: Tiếng gọi lên đường!
Tác giả: Lâm Thị Mỹ Dạ
Chuyện kể rằng: em, cô gái mở đường
Ðể cứu con đường đêm ấy khỏi bị thương
Cho đoàn xe kịp giờ ra trận
Em đã lấy tình yêu Tổ quốc của mình thắp lên ngọn lửa
Ðánh lạc hướng thù. Hứng lấy luồng bom...
Ðơn vị tôi hành quân qua con đường mòn
Gặp hố bom nhắc chuyện người con gái
Một nấm mộ, nắng ngời bao sắc đá
Tình yêu thương bồi đắp cao lên...
Tôi nhìn xuống hố bom đã giết em
Mưa đọng lại một khoảng trời nho nhỏ
Ðất nước mình nhân hậu
Có nước trời xoa dịu vết thương đau
Em nằm dưới đất sâu
Như khoảng trời đã nằm yên trong đất
Ðêm đêm, tâm hồn em toả sáng
Những vì sao ngời chói, lung linh
Có phải thịt da em mềm mại, trắng trong
Ðã hoá thành những làn mây trắng?
Và ban ngày khoảng trời ngập nắng
Ði qua khoảng trời em
- Vầng dương thao thức
Hỡi Mặt trời hay chính trái tim em trong ngực
Soi cho tôi
Ngày hôm nay bước tiếp quãng đường dài?
Tên con đường là tên em gửi lại
Cái chết em xanh khoảng trời con gái
Tôi soi lòng mình trong cuộc sống của em
Gương mặt em, bạn bè tôi không biết
Nên mỗi người có gương mặt em riêng!
Tác giả: Hoàng Thị Minh Khanh
Ơi dòng sông La ơi niềm thương nỗi nhớ
Em biết từ lâu quê anh nơi đó
Em ước mơ hoài nhưng chưa được đi qua
Ơi dòng sông La
Sông biếc ban mai
Sông vàng trưa nắng
Thuyền ai lên buồm no gió lộng
Tre nghiêng mình nghe câu dặm hò xuôi
Sông dài bao khúc sông ơi!
Sông hẳn còn in bóng người thưở trước
Có phải nơi đây Phan Đình Phùng tế cờ dưới đuốc
Có phải từ đây Trần Phú xuất dương
Có phải sông từng tắm mát Nguyễn Đô Lương
Các anh nữa những người trai chiến sĩ
Trống Xô Viết còn ngân trên sóng triều lưu luyến
Sông dịu hiền đã thấm máu cha anh
Ơi dòng La trong xanh
Đê vươn dài ôm bờ cát trắng
Bãi mía Tùng Châu mượt mà xanh thắm
Câu hát đò đưa cao vút đêm thanh
Ơi sông La em chưa được về thăm
Chỉ nghe tên mà bồi hồi xúc động
Ơi cây gạo rực chùm hoa cháy bỏng
Vẫn hiên ngang nảy lộc đâm chồi
Ơi sông La sông của ngàn đời
Em chưa đến mà vẫn thương vẫn nhớ ...
Tác giả: Cẩm Lai
Em ngược dòng sông Phố
Về làm dâu quê xanh
Từ giã chốn thị thành
Đến trung du đất lạ
Vườn trung du trĩu quả
Cam, quýt, bưởi cành sai
Lắc cùi trái mít rụng
Nhặt lấy hột đem phơi
Con hươu nhà lững thững
Dạo quanh vườn khoan thai
Đàn dê con nhảy nhót
Vẫn bám mẹ không rời
Em hái nắm chè xanh
Nấu một nồi sóng sánh
Hơi nước toả thơm lừng
Mời họ hàng bè bạn
Đất trung du lạ lẫm
Càng sống lại càng yêu
Người trung du chân chất
Giữ lòng em dài lâu.
Tác giả: Cẩm Lai
Trường Giang là Ngàn Phố
Buồn điệp điệp Ngàn Sâu
Nhà thơ đứng nơi đâu
Ngắm đất trời thuở đó?
Ngàn Sâu hun hút gió
Ngàn Phố nặng mây dày
Bờ đầy hoa cỏ may
Và lau già xào xạc
Dòng sông trôi man mác
Hoa bèo tím dạt bờ
Bè gỗ xuôi lơ thơ
Chim rừng soi đáy nước
Ai xuôi và ai ngược
Nước sông đổ về đâu
Dòng La đón bến nào
Để hai hoà thành một?
Như tình yêu bất chợt
Của em và của anh
Đi từ hai trái tim
Lại hòa chung nhịp đập.
>>> Xem thêm tại: Thơ về Hà Tĩnh - Chan chứa tình quê hương sâu đậm
Tác giả: Đoàn Xuân Bảo
Em hãy về Đức Thọ quê anh!
Con Sông La luôn vỗ về em đó
Đê La Giang sẽ mở nhiều lối ngỏ
Núi Tùng nghiêng, như dáng gọi em về!
Em hãy về Đức Thọ quê anh!
Vương chút nắng của người Hà Tĩnh
Đọng chút hương của núi Hồng Lĩnh
Rồi tự hào em, cô gái sông La.
Em hãy về Đức Thọ em nha!
Biết bao chàng trai ngày đêm hằng nhớ!
Tình quê anh sẽ thắm màu hoa nở
Có ngọt bùi, có cả chua cay!
Và em ơi! Đức Thọ sẽ đắm say!
Từ hương hoa tới bờ tre gốc rạ
Dù dòng La trôi về biển cả
Cá vẫn ngược dòng ở lại sông La.
Tác giả: Vũ Duy Thông
Bè ta xuôi sông La
Dẻ cau cùng táu mật
Muồng đen và trai đất
Lát chun rồi lát hoa
Sông La ơi sông La
Trong veo như ánh mắt
Bờ tre xanh im mát
Mươn mướt đôi hàng mi
Bè đi chiều thầm thì
Gỗ lượn đàn thong thả
Như bầy trâu lim dim
Đắm mình trong êm ả
Sóng long lanh vẩy cá
Chim hót trên bờ đê
Ta nằm nghe nằm nghe
Giữa bốn bề ngây ngất
Mùi vôi xây rất say
Mùi lán cưa ngọt mát
Trong đạn bom đổ nát
Bừng tươi nụ ngói hồng
Đồng vàng hoe lúa trổ
Khói nở xoà như bông
Tác giả: Cẩm Lai
Vì sao ngọn gió biếc xanh?
Có gì đâu
Núi dựng thành bốn bên!
Ra phía Bắc
99 đỉnh non xanh Hồng Lĩnh
Chặn bước chân
Quay vào Nam
Gặp dải Hoành Sơn
Ngang ngạnh chặn đường của gió
Quay phía Tây
Dải Trường Sơn trập trùng mây trắng phủ
Với bao hình thú đuổi nhau...
Phía Đông kia là bờ biển
Hẳn chẳng có gì cản đâu
Nhưng gió bỗng kinh hoàng
Dãy Nam Giới, Thiên Cầm
Lại nhô lên từ biển...
Biết chạy về đâu?
Đành ở lại chụm đầu cùng núi...
Núi ôm gió, gió thành xanh biếc
Núi ôm người, người hoá trẻ trung
Gắn bó cùng nhau
Tha thiết mặn nồng
Tình gió núi!
Tác giả: Cẩm Lai
Xanh thẫm núi Nài
Các nón xanh úp sấp
Lặng lẽ đơn côi!
Xanh thẫm núi Nài
Cái nấm trời rơi xuống
Lặng lẽ đơn côi!
Xanh thẫm núi Nài
Phía trước niềm thiêng liêng toả ra
Từ trầm hương vờn ngôi đền cổ kính
Phía sau ôm nỗi đau nhân thế
Trên nhấp nhô loạt mộ thấp cao
Vây quanh là sắc tím hoa mua
Lác đác vài bông trang đỏ
Niềm tin bật lên từ núi nhỏ...
Từ núi nhỏ này
Cả đàn chim bay đi
Đến đậu khắp mọi phương trời đất nước
Từ núi nhỏ này
Đã rụng nhiều con ma, thần sấm
Từ núi nhỏ này
Cái trẻ trung ra đi cùng ngọn lửa rực hồng
Để lại đằng sau
Dáng mẹ
Và những chuỗi cười reo thơ trẻ.
Tác giả: Đoàn Đức Hiền
Về thăm quê mẹ bao lần
Dọc ngang muôn nẻo bước chân ngập ngừng
Ba phía núi, bốn bề rừng
Quanh co đường tám lượn lưng chừng đồi.
Bên dòng Ngàn Phố gương soi
Vườn cam Bù của nhà ai trĩu cành
Đậm đà bát nước chè xanh
Cu đơ bánh tráng mời anh mời nàng.
Quê tôi lụt lút cả làng
Mưa dầm thối đất, nắng vàng cháy cây
Gió lào ràn rạt đêm ngày
Ngân nga tiếng sáo diều bay lưng trời.
Con trai rèn đức luyện tài
Con gái xinh đẹp tóc dài chấm chân
Ngọt câu phụ tử tình thâm
Điệu hò mái đẩy bổng trầm bè xuôi.
Quê tôi trang sử sáng ngời
Nghìn năm văn vật, bao đời liệt oanh
Địa linh núi đỏ rừng xanh
Ém quân Lê Lợi, Truông Thành giăng mây.
Luyện quân Nguyễn Huệ chốn này
Phan Đình Phùng chọn Rú Dài trú chân.
Trống Xô Viết mãi còn ngân
Trường sơn vang khúc khải hoàn ngợi ca.
Hương Sơn quê mẹ của ta
Hỡi người dẫu có đi xa... Nhớ về!
>>> Xem thêm tại: Chùm thơ hay về Thanh Hóa mộc mạc đậm tình quê hương
Em hát bài ca "mời anh về Hà Tĩnh”
Nghe câu hò ngân nga trên sông La
Anh sẽ biết khi mô thương khi mô giận
và răng là dòng nước đục nước trong
Hà Tĩnh nghèo nước cạn đồng sâu
Mùa nắng lên trơ mòn gốc rạ
Những đợt gió Lào khô vàng sỏi đá
Đất nẻ tứ bề, chằng chịt dấu chân chim
Anh có về Hà Tĩnh quê em?
Nơi ngày xưa cha mẹ
thương nhau bằng muối mặn gừng cay
Đêm trăng thanh trao nhau lời hẹn ước
Sông cạn đá mòn vẫn một lòng son
Con gái Hà Tĩnh "chân lấm bùn non"
Vẫn xinh tươi ngời lên đôi mắt ngọc
Đã nói thương là thương cho đến trọn
Dẫu sông La hết nước, dẫu núi Hồng hết cây.
Tác giả: Mai Hồng Niên
Chẳng có sông chảy trước nhà
Em lên thị trấn mới qua sông Nghèn
Khoảng trời, bến nước thân quen
Chèo đưa mấy nhịp là em tới bờ
Cầu xa không tiện bằng đò
Đường vòng trái nẻo cứ chờ em sang.
Sông khoanh dải đất, chia làng
Cơn dông đột biến đò ngang chòng chành
Dòng sông chảy suốt đời anh
Câu thơ gối nhịp sóng xanh vỗ bờ
Sông xa xưa, sóng bây giờ
Buồn vui sông có bất ngờ lắm đâu?
Những gì tựa với lòng sâu
Là khi em đến con tàu của anh
Cánh buồm đỏ, ngọn gió xanh
Qua giông bão vẫn trong lành tiếng ru.
Xa nhau “chín đợi mười chờ”
Gừng cay đến tận bây giờ vẫn cay
Tháng lên thị trấn mấy ngày
Qua Nghèn vẫn chuyến đò đầy tiếng quê
Lửa trời phượng thắp đầu hè
Con đò sang
Con đò về đợi em…
Tác giả: Huy Cận
Về thăm quê xã Đức Ân
Êm êm đất cát bước lần bãi sông.
Ngô non lá mượt màu nhung
Mía ken san sát, khoai vồng rậm dây.
Trống hồi trường học cấp hai
Đàn em tan lớp như bầy bướm non.
Qua từng ngõ gặp bà con
Biết sau trận lụt hãy còn khó khăn
Nhưng bao công việc làm ăn
Cũng lo thu xếp trong năm cả rồi.
Quen tên nhưng chửa biết người
Các em xúm xít nô cười hỏi han
Cụ già mời bát lạc rang
Lâu năm gặp mặt bàn sang truyện Kiều
Ra về sau núi trăng treo.
Ai còn buộc đó chiều diều tuổi thơ...
Tác giả: Danh Thư
"Tiếng quê ta khó hoọc thật cha nạ
Con hoọc hoài mà chỉ nhớ mấy câu
Bựa mô về quê chắc chắn phị chịu sầu
Bị bà con chưởi cho là cấy chắc..."
Dạy hấn hoọc chộ ngúc nga ngúc ngắc
Ngọng líu lô, ngong hần tội thôi rồi
Thôi con à, chắc đợi đến hè thôi
Cha đưa về hoọc tiếng quê tại chộ!
Hè năm nớ hấn hí ha hí hố
Theo tui về (nghe nói được đì tru)
Trụt xe cuốc bộ, ướt từ trôốc chí khu
Về đến nhà hấn vận cười như nghé
Nghe tui về, bà con ai cụng ghé
Hỏi tui vài câu rồi ôm hấn mà hun
- “Cha tổ mi, ngong sáng sủa, chắc khun
Nhoọc khung mi? Về quê cha sướng hẹ”!
Hấn chỉ lắp bắp mấy câu bập bẹ
Rồi ngồi im nỏ dám nói thêm chi
- “Uống nác khung con? nghỉ chút chò ráo đi
Rồi ra giếng xối mấy đài chò mát”
Hấn nghe rồi cứ ngơ ngơ ngác ngác
Mắt trự Ô, mồm méo kiểu trự Ơ
Cụng phải thôi vì từ khi đẻ đến dừ
Hấn mì được nghe tiếng quê trực tiếp
Thương hấn quá, ngong con rành tội nghiệp
Thôi con à, cha con phải gắng lên
Cha đưa về con cố gắng hoọc thêm
Tiếng quê mẹ là quyết khung được bỏ!
Túi bựa nớ, nằm trửa cươi hóng gió
Hấn ghé vô tai nói nhỏ vì tui
- “Tiếng quê ta khó hoọc nhưng mà vui
Con sẹ cố, cha đừng lo cha nạ”!
Nghe con nói, tui hả lòng hả dạ
Ôm con vô hun mấy cấy rành thơm
- “Ngài quê ta, thẳng như côộc rạ, ngọn rơm
Con gắng hoọc rồi cha cho về nựa”!
Tác giả: Từ Công Hải
Mấy bựa ni trúng ba mùa giáp một
Nắng le kèn nỏ có một hột mưa
Giang ngoài đôồng khung kể sớm hay trưa
Gắt xong ló phải cày bừa cho kịp
Cả nhổ lạc, cả cấy cày nhộn nhịp
Gánh má, phơi rơm, Bít toóc nhọọc nhừ
Nhưng rành vui năm ni lại trúng mùa
Khoai ló chi cụng đầy bổ, đầy cót
Ngồi nhớ lại mọi ngay hay đi mót
Chộ được vài buông ló sót rành mờng
Ôông giự đôồng biêu lấy sẹch trơn
Bựa mô thoát thì hấn mờng có kể
Thời đại ni có của ăn, của để
No rọt rồi ngồi kể chuyện ngay tê
Cứ mỗi khi tiếng ve gọi hè về
Cả đồng quê tưng bừng như mở hội
Nghe kẻng đánh là tập trung ra đội
Gắt ló bới khoai do đội phân công
Cón nít bọn choa ở lổ tồng ngồng
Mang oi, đụt xung phong đi mót
Lặt cổ khoai họ bới xong còn sót
Để đem về lót rọt đợ đói lòng
Cuộc sống ngay tê bựa có bựa không
Nhưng cảm thấy thật ấm lòng bây nả...
Con trâu thì gọi là tru
Con giun thì gọi là trùn đó nha
Con gà thì kêu con ga
Còn con cá quả gọi ra cá tràu
Con sâu lại gọi là trâu
Bồ câu thì gọi cu cu đó nà
Con ruồi lại gọi là ròi
Con troi thì gọi con giòi nhớ chưa
Con bê còn gọi là me
Con mọi là muỗi khi nghe đừng cười
Mà cười là choa chửi thẳng tưng
Trốc cha mi khái cạp là đầu bố mày hổ tha
Mả cha là ngôi mộ của ba
Mả ôông cha mi xéo là ông bố mày cút đi
Muốn ở đất Nghệ Tĩnh phải biết chuyên cần
Học nhiều từ ngữ âm vần nghe chưa.
Chiều mưa nào anh dắt tay em
Về Cẩm Xuyên quê hương anh đó
Em níu tay anh thì thào hỏi nhỏ
"Mưa thế này có làm ướt hồn anh?"
Trên quê nghèo từng mái lá nhà tranh
Anh đã sống những ngày xưa thơ ấu
Cùng đám bạn bắt cào cào, châu chấu
Cũng mưa chiều lất phất như chiều nay...
Kẻ Gỗ đây rồi một góc trời mê say
Cửa Nhượng gió về trong ầm ào biển cả
Con đường xưa nay lên màu sỏi đá
Nghe mưa chiều gào rít giữa đồi thông
Đẹp vô cùng một Cẩm Xuyên mênh mông
Cẩm Dương, Cẩm Hòa, Cẩm Hưng, Cẩm Mỹ...
Cẩm Duệ chào anh trên đường thiên lý
Cẩm Thành, Cẩm Quang hơi ấm đượm quê nhà.
Mai mốt xa rồi có trở lại quê ta
Nhớ không em một chiều mưa ướt hồn anh đó
Là tuổi thơ, là chiếc nôi mẹ ru anh thuở nhỏ
Bên gác lên đèn, anh nhớ một chiều mưa…
Tác giả: Nguyễn Đức Thân
Tau mần du Hà Tĩnh đạ nhiều năm
Mà tiếng nói đêm nằm tau nghị mại
Mẹ nhông nói tau phải rành hỏi lại
Răng tiếng ta con nó nhớ chi hè
Chộ sớm mai họ mời uống nác chè
Nghe từ nác tau nó hề biết được
Rồi từ đó tau cụng luôn bắt chước
Dừ thì nghe là đạ biết hết rồi
Kỳ xoong ta thì họ nói kỳ nồi
Con ốc ná là ốc lồi họ gọi
Ngài đầu hỏi họ kêu bằng trốc trọi
Bát ăn cơm họ kêu đọi bây nà
Bố Mẹ thì con cái gọi mệ cha
Cho nên tiếng xứ Hà nghe khó lắm
Nhưng được cái người nói đây tình cảm
Sống thật thà mà chẳng nghĩ thiệt hơn
Trong cuộc sống vận có lúc giận hờn
Vẫn bỏ qua và quên đi tất cả
Dừ thì tui mời các enh các ả
Hạy về đây có cả nhá điều hay
Nếu mần du hay mần rễ nơi này
Cụng phậy biết để mai ngày tiếp xúc.
Những bài thơ về Hà Tĩnh không chỉ lưu giữ vẻ đẹp thiên nhiên mà còn gói trọn tình quê hương đong đầy. Đọc thơ để thêm yêu, thêm gắn bó với mảnh đất giàu truyền thống văn hóa và nghĩa tình này.
Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu.