Tác giả: Bằng Việt
Cha đưa con vào thế kỷ hai mươi
Cha đến giữa, mà con thì đến cuối.
Bốn tuổi đầu. Cha nằm cạnh những người chết đói
Trong chuyến tàu lùi lũi trước cơn dông
Không khí chiến tranh. Mùi thuốc đạn cay nồng...
Máy bay Mỹ oanh tạc đường số Một,
Bà nội bế cha từ Nam ra Bắc
Lính Nhật và Tàu Tưởng khắp đường đi!
Năm tuổi đầu. Đi bộ trở về quê
Những thành phố cháy sau lưng hừng hực.
Đêm tháng Chạp. Trời tối đen như mực
Dân chúng bậm môi, châm lửa đốt nhà!
Lửa soi lên từng gương mặt xót xa
Mồ hôi mặn trong tàn tro lạo xạo...
(Đất nước đánh nhau cùng quân tàn bạo
Thà đốt hết mà đi, hơn ở lại cúi đầu!)
Cha đưa con vào thế kỷ hai mươi
Cha đến giữa mà con thì đến cuối.
Ba mươi năm qua đi
Con lên một tuổi tôi. Tiếng đầu tiên con nói
Cùng tiếng "mẹ", tiếng "cha", là bập bẹ "máy bay",
Bài hát đầu tiên là "Mẹ đào hầm"
Đồ chơi đầu tiên là cây súng nhựa,
Khi con ôm búp bê – Mảnh khăn trùm quanh cổ
Cũng cắt ra từ vải nhuộm phòng không!
Cha chẳng thể nào quên
Những đêm lửa rực trời không thể ngủ
Nhà Hát Lớn, cứ từng hồi còi rú,
Ba mươi vạn người sơ tán khỏi đầu ô
Tiếng phanh rít, động cơ, tiếng cút kít xe thồ.
Mẹ ủ con ra đi. Nửa đêm trời lạnh giá.
Con chưa hiểu có chuyện gì hết cả,
Chỉ ngơ ngác ngó bốn bề sôi sục mãi không thôi!
Bây giờ con nghe tiếng nổ B.52
Như chớp giật, sấm rền, đinh tai, nhức óc.
Cha chia sẻ, xót xa... từng ngày này khó nhọc
Tưởng tượng ở nhà, con sống ra sao!
Cha đang cách xa con hai nghìn cây số
Ở đầu mút chiến trường, không thể chở che con!
Ôi nhớ cái hôm mẹ tiễn cha đi
Con cứ nhìn vu vơ, đôi mắt đen lay láy,
Đôi mắt thương vô chừng, cứ rõi theo cha mãi,
Đôi mắt ấy giờ đây trong ánh chớp hầm hào!
Cha đưa con vào thế kỷ hai mươi
Cha đến giữa mà con thì đến cuối.
Vất vả đủ bề. Gian lao không thể nói!
Cả đời ông, đời cha, đều đánh giặc theo nhau...
Thử thách dẫu tột cùng, nhưng kiên trì phải gánh!
Mấy thế hệ đã dám hy sinh, để làm nên chiến thắng
Thì còn lứa tuổi nào được tránh né, chùn chân?
Khi con bằng tuổi cha hôm nay, thế kỷ này vừa chấm hết,
Đủ thời gian để quét sạch kẻ thù xong, ta dựng lại cuộc đời!
Và cha sẽ tiễn con vào thế kỷ hai mươi mốt
Bằng những vần thơ tươi đẹp nhất, con ơi!
Tác giả: Phong Vũ
Cha ngồi bên bếp lửa hồng
Nhóm từng ngọn lửa ấm nồng cho con
Dẫu rằng đã có lớn khôn
Mà cha lo lắng vì con mỗi ngày
Thương con giữa quãng đường lầy
Dắt qua bình lặng đôi tay vững vàng
Lúc trời trưa nắng chang chang
Che con bóng mát đi ngang cuộc đời
Dạy con ăn học nên người
Chỉ cho con biết từng lời đúng sai
Khi con vấp ngã mệt nhoài
Nâng con đứng vững mỉm cười khoan dung
Tình cha cao cả khôn cùng
Cho con biết lễ hiếu trung một lòng
Tình cha biển cả núi sông
Cho con tắm mát điệp trùng yêu thương
Dù cho năm tháng gió sương
Kính cha mạnh khoẻ thái dương chan hoà
Ơn cha sâu nặng bao la
Con xin ghi nhớ thiết tha tạc lòng.
Tác giả: Y Phương
Chân phải bước tới cha
Chân trái bước tới mẹ
Một bước chạm tiếng nói
Hai bước tới tiếng cười
Người đồng mình yêu lắm con ơi
Đan lờ cài nan hoa
Vách nhà ken câu hát
Rừng cho hoa
Con đường cho những tấm lòng
Cha mẹ mãi nhớ về ngày cưới
Ngày đầu tiên đẹp nhất trên đời.
Người đồng mình thương lắm con ơi
Cao đo nỗi buồn
Xa nuôi chí lớn
Dẫu làm sao thì cha vẫn muốn
Sống trên đá không chê đá gập ghềnh
Sống trong thung không chê thung nghèo đói
Sống như sông như suối
Lên thác xuống ghềnh
Không lo cực nhọc
Người đồng mình thô sơ da thịt
Chẳng mấy ai nhỏ bé đâu con
Người đồng mình tự đục đá kê cao quê hương
Còn quê hương thì làm phong tục
Con ơi tuy thô sơ da thịt
Lên đường
Không bao giờ nhỏ bé được
Nghe con.
<<< Khám phá thêm: Thơ viết về Đồng Nai - Miền đất đỏ tình người
Tác giả: Huỳnh Thanh Anh
Cha ơi ! Con đã trưởng thành,
Tương lai tươi đẹp rạng danh ngất trời.
Hân hoan nở mặt với đời,
Nhưng con luôn nhớ những lời cha khuyên.
Làm người đạo đức trước tiên,
Chữ nhân chữ nghĩa cha truyền cho con.
Từ lúc thuở bé còn non,
Khi lên ba tuổi bị đòn của cha.
Mẹ thì ngăn cản Nội la,
Bảo là đừng đánh "Con nhà đau sao"?
Gợi lại kỉ niệm thuở nào,
Bình yên ấm áp ngọt ngào tình cha.
Có câu: "Dạy trẻ lên ba",
Lúc nói "mẹ mẹ, ba ba" chưa rành.
Cây con dễ uốn thành hình,
Con nhỏ dễ dạy tánh tình thẳng ngay.
Từ ngày cha khuất núi sông,
Con vẫn tạc dạ ghi lòng công ơn.
Bên mẹ những lúc cô đơn,
An ủi chăm sóc trả ơn sinh thành
Tác giả: Nguyễn Quang Định
Thương Cha mưa nắng dãi dầu
Quanh năm vất vả đồng sâu tối ngày
Sớm hôm mãi miết cấy cày
Tuổi già sức yếu hao gầy xác thân.
Vì con Cha phải nhọc nhằn
Từng đêm sẻ gối nhường chăn con mình
Vì lo cuộc sống gia đình
Mà Cha đã phải hy sinh suốt đời.
Công Cha như núi ngất trời
Tình Cha như nước biển khơi dạt dào
Một đời phải chịu khổ đau
Công Cha con nguyện khắc sâu trong lòng.
Thắp hương khấn Phật con mong
Cha luôn mạnh khỏe như Rồng đại dương
Dắt con đi khắp nẻo đường
Cha là thần tượng làm gương soi vào.
Đời này cho đến về sau
Sinh thành nuôi dưỡng tâm đầu con ghi
Con chưa báo đáp được gì
Chỉ cần Cha khỏe con thì được vui.
Bao nhiêu vàng ngọc trên đời
Cũng không bằng được nụ cười phụ thân.
Hơi Thu lạnh lẽo trước hiên Nhà!
Lẻ bốn mùa rồi vắng bóng Cha!
Khói quyện linh đường khi sớm tối.
Sương giăng nấm mộ lúc chiều tà!
Tây phương chốn ấy hồn lưu lại.
Thế tục nơi này xác đã xa!
Mỗi buổi con về nay chỉ Mẹ.
Sầu dâng ngấn lệ vẫn chưa nhòa!
Tác giả: Nguyễn Mây
Cuộc đời này biết lấy gì con trả
Công mẹ cha nuôi dưỡng sinh thành
Bao vất vả mẹ cha dành nhận lấy
Để cho con được thấy ánh mặt trời
Tình của người rộng lớn như biển khơi
Công nuôi dưỡng cao hơn là núi thái.
Đưa con đi hết những quãng đường dài
Để đời con luôn tươi màu thắm mãi.
Rồi lại bao vất vả gánh trên vai
Không có ai để cho người san sẻ
Các con thơ vẫn đang còn nhỏ bé
Đành âm thầm lặng lẽ giấu niềm đau
Đời chúng con biết phải sống làm sao?
Nếu một mai mẹ cha già khuất bóng
Các con thơ lại âm thầm lẳng lặng
Nhớ thương người nơi núi vắng rừng sâu!!!
Đời cha khó nhọc gian truân lắm
Bốn mùa mưa nắng tắm mồ hôi
Những đêm đông lờ lững mây trôi
Giấc ngủ không đầy thương con thơ lạnh
Bao ngày rã ròng mưa không chịu tạnh
Dáng lom khom gánh bó củi tròn
Mái tóc hằn màu sương gió mỏi mòn
Đôi chân gầy cũng không còn lành lặn
Bát cơm không đầy chấm thìa muối mặn
Chén canh rau cha nuôi nấng đời con
Xin lỗi cha con chữ hiếu chưa tròn
Chút tài mọn con chưa làm nên sự
Cha đã già con vẫn đứa con hư
Đã bao lần con hứa mình sẽ đổi
Chưa hiểu đời con mắc nhiều lầm lỗi
Cha vẫn là người dẫn lối đời con
Con còn nhớ thuở bé lon ton
Đến bây giờ con sức dài vai rộng
Cha khổ cực – ân cần – lo toan – vất vả
Con tự dặn mình không vấp ngã đâu cha.
Tác giả: Phú Quang
Thế là cha đã ra đi
Đến nay đã mấy đông rồi cha ơi
Cha đi bỏ lại cõi đời
Bao nhiêu đông ấy sầu vơi hỡi người.
Thế là mãi mãi cha ơi
Con đây phải chịu cảnh đời mồ côi
Tự lo bươn trải cuộc đời
Gặp khi khó khổ chẳng nơi tỏ bày.
Thế là cha hỡi cha ơi
Âm dương cách biệt kiếp đời chia ly
Biết rằng xót khổ sầu bi
Cũng đành cam chịu mãi đời cút côi…
Dẫu rằng cách trở cha ơi
Con đây mãi vẫn…trọn đời nhớ thương…!!!
Tác giả: Nguyên Dũ
Lúc đau ốm nằm nôi con khóc
Cha nguyện cầu van vái cao xanh
Cầu cho con được an lành
Cha đây giảm thọ cũng dành phần con
Lúc chập chửng con vừa tập bước
Miệng bi bô kêu mẹ gọi cha
Hai dòng lệ ngấn châu sa
Thiên thần bé nhỏ món quà trời trao
Con sáu tuổi vui đùa đến lớp
Đòi con ve cha bắt cho chơi
Tung tăng chân sáo con cười
Giật mình không biết lệ rơi lúc nào
Con mười tám thường ngồi ngơ ngẩn
Đôi lúc cười thơ thẩn bên hiên
Phải chi còn đặng mẹ hiền
Sẻ chia tâm sự chuyện riêng dỗ dành
Cha cũng hiểu con đà khôn lớn
Chỉ trách mình không giúp được chi
Nhìn con không biết khuyên gì
Chỉ thầm khấn nguyện hộ trì cho con
Hôm đưa tiễn con vào đại học
Cố mĩm cười nén khóc lệ rơi
Mong cho con đặng nên người
Thiên thần bé nhỏ trong đời của cha.
Tác giả: Phạm Hồng Lâm
Vu lan đến con nhớ cha nhiều lắm
Cha đã về cõi ngàn dặm thiên thu
Ở nơi đó cha có ngủ giấc tròn
Hay âm thầm dõi theo con từng bước?!
Con ước mơ quãng thời gian quay ngược
Để chúng con được sống mãi bên cha
Yêu các con - tình cha mãi bao la
Mà giờ đây cha đã xa vời vợi.
Nghĩ đến cha lòng con đau chới với
Vẳng bên tai còn mãi khúc biệt li
Nhớ ngày nào cha bỏ chúng con đi
Trời đổ mưa - người sầu bi đau xót.
Anh em con cố ngăn dòng lệ sót
Cha đã về với thế giới muôn phương
Âm - dương nay đã cách biệt đôi đường
Nơi cực lạc mong cha an giấc ngủ.
Trên trời cao cha hãy luôn phù hộ
Cho mẹ con luôn mạnh khỏe bình an
Sống thật lâu, vui vẻ hưởng an nhàn
Để chúng con vẫn còn mẹ che chở.
Dẫu tháng năm trôi qua, tình cha vẫn mãi là ngọn lửa ấm áp soi đường cho con. Những bài thơ về tình phụ tử không chỉ là sự tri ân mà còn là món quà tinh thần thiêng liêng, nhắc ta sống yêu thương và trân quý gia đình hơn.
Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu.