Kinh đô vương quốc Champa uy quyền
Chế Bồng Nga thua đảo điên
Nỗi buồn vong quốc tháp thiêng đứng sầu.
Cầu Đôi vào gặp Tháp Đôi
Tinh hoa vang bóng một thời hiên ngang
Nét chạm trổ thật ngỡ ngàng
Nhiều người thường đến tham quan nơi này.
Một đôi chung thủy xưa nay
Buồn_vui, sướng_khổ, đắng cay chẳng sờn
Cha ông nhắc nhở cháu con
Sống cho tình nghĩa keo sơn sum vầy.
Biển Thị Nại gió no đầy
Cầu dài tít tắp nối ngay hai bờ
Sóng êm con nước lững lờ
Lung linh dát bạc mải mê ngắm nhìn.
Bức tranh sơn thủy hữu tình
Bên núi, bên biển tạo hình đẹp sao !
Tàu thuyền tấp nập ra vào
Hải âu chấp chới lượn chao đầy trời.
Nhiều vùng biển đảo tuyệt vời
Thơ mộng, tráng lệ đón mời khách thăm
Sáng, chiều tắm lặn quan tâm
San hô Nhơn Hải cá quần lội bơi.
Hòn Khô vừa tắm vừa chơi
Thể thao dưới nước sóng khơi vỗ về
Trên cầu gỗ ngắm mải mê
Cảnh quan kỳ vĩ ngẩn ngơ bao người.
Eo Gió Nhơn Lý gọi mời
Rì rầm con sóng, gió thời vi vu
Đứng bãi đá nghe biển ru
Bình minh chào đón xa mù hơi sương.
Bãi Bàng hoang sơ thiên đường
Xập xình sóng vỗ vị hương mặn nồng
Cảnh sạch đẹp ta thong dong
Dạo chơi thoải mái để lòng thảnh thơi.
Quy Nhơn non nước tuyệt vời
Quý khách có dịp xin mời ghé thăm
Nhất là những đêm trăng rằm
Bức tranh thủy mặc khắc tâm khi về.
Tác giả: Xuân Tùng
Anh về đây nhé cùng em
Quy Nhơn biển biếc dịu êm hiền hoà
Tình quê bình dị thiết tha
Như lời câu hát dân ca ngọt ngào
Thuở xưa áo vải cờ đào
Viết nên trang sử biết bao lẫy lừng
Tháp Đôi huyền bí muôn trùng
Ngàn năm sương gió cũng chừng như quen
Cầu Đôi ai khéo đặt tên
Ai về Ghềnh Ráng ai lên Quy Hoà
Thăm nơi truyền thuyết Tiên Sa
Mãi còn bãi tắm... trăng ngà mờ sương
Mây ngàn hoa cỏ tiếc thương
Nhớ Hàn thi sĩ nửa đường đơn côi
Mộ bia nằm giữa lưng đồi
Sóng xô Bãi Trứng bồi hồi tình xưa
Anh về em đón em đưa
Cà phê góc phố ngắm mưa cuối chiều
Đến cầu Thị Nại thân yêu
Gió vờn mây nước dập dìu khách qua
Đêm nhìn phố biển xa xa
Ngỡ vầng trăng khuyết bao la giữa trời
Anh về đây nhé anh ơi
Vần thơ em ngỏ từng lời thiết tha!
Xuân hoài vẫn nở ngát hoa
Trên môi em thắm ngọc ngà hương say
Anh à...anh hãy về đây
Quy Nhơn BIỂN NHỚ.... Tháng ngày chờ anh!
Anh về phố biển Quy Nhơn
Nhớ ai rơi lệ, thầm mơ một người
Gió chiều đang thổi vi vu
Miên man nỗi nhớ, lá thu nhuốm vàng
Bao năm anh vẫn đợi nàng
Nhớ đêm Hoàng Hậu, ta nàng gặp nhau
Rủ nhau lên dốc Mộng Cầm
Thăm Hàn Mặc Tử, thăng trầm lời thơ
Ngày nay biển vẫn đợi chờ
Thuyền đi đi mãi không về bến neo
Gió mùa đang thổi cheo reo
Nơi đây Gềnh Ránh chèo queo một mình!
Đêm về ánh điện lung linh
Anh nhớ bóng hình em gái Quy Nhơn
Đến đây phố biển một hôm
Biển như dải lụa bao đêm nhớ nàng!
Tác giả: Phuc Le.
>>> Xem thêm tại: Tuyển tập thơ hay về Bình Thuận chan chứa tình quê
Sao anh không về thăm Quy Nhơn anh nhỉ
Ghềnh Ráng chiều lên Hàn Mặc Tử ngâm thơ
Nhạc thùy dương buông tiếng tơ sầu vạn kỷ
Để em buồn mãi thương nhớ vu vơ
Mây hoàng hôn lang thang bên chiều Thị Nại
Hồn Chiêm nương còn rên rỉ với Tháp Chàm
Em nhớ anh! Sao không thấy anh trở lại
Để u buồn người em gái xứ Quy Nhơn
Anh hãy về đây nghe Suối Tiên thổn thức
Em kể anh nghe sự tích chiếc nón Gò Găng
Trên bãi bể mắt nhung em sầu ngơ ngác
Áo trắng nữ sinh lộng lẫy giữa mùa trăng
Anh nhớ về thăm Quy Nhơn anh nhớ nhé
Đường Gia Long vẫn thèm khát dấu chân anh
Những buổi tan trường mình em buồn quạnh quẽ
Anh biết chăng? Em vẫn mộng Đa thành?
Thơ Đặng Thị Bích Hường
Anh mời em về Phố Biển quê anh
Bên bờ nước xanh an lành ngọn gió
Ghềnh Ráng tiên sa bao năm còn đó
Dốc Mộng Cầm muôn thuở còn đây.
Anh mời em về Phố Biển hôm nay
Mộ Hàn Mặc… bao ngày nằm yên lặng
Bãi… Hoàng Hậu một thời xa im vắng
Sóng… rì rào sâu lắng giữa trời khuya.
Anh mời em về Phố Biển… mùa hè
Ngày nắng nóng nửa đêm se se lạnh
Trưa gió nồm lúc nhẹ nhàng lúc mạnh
Gió nam non cô quạnh giữa trời khuya.
Anh mời em về Phố Biển… sẻ chia
Nỗi buồn vui với tình người chân thật
Yêu mến khách nơi đây trân quý nhất
… mời em về cùng với đất Quy Nhơn.
Buông tím chiều Quy Nhơn đầy nhung nhớ
Chốn công viên còn trăn trở bao niềm
Mây lững lờ vạn cảnh vẫn lặng im
Hồn cô lữ đắm chìm vào sương gió
Tiếng yêu thương ngày xưa mình đã ngõ
Nhưng giờ đây vò võ một bóng hình
Ánh trăng thề còn tỏa sáng lung linh
Người biền biệt lặng thinh không tiếng nói
Đêm đông buồn lòng nhớ thương vời vợi
Biển bao la thuyền đợi để chờ ai
Làn sóng gợn đua nhau mãi trải dài
Lệ Mặc Tử đổ láng lai đêm vắng
Sao tạo hóa bày chi nhiều cay đắng
Để đêm về trĩu nặng mối tình si
Luôn thổn thức vương mang chẳng được gì
Người ngảnh mặt ra đi tình đã hết...
Tác giả: Đặng Văn Ba
Một sớm tinh mơ bên biển cát
Biển trải dài xanh ngát trời mây
Bao dấu chân người đầy trăm lối
Cát trải vàng đón vết chân quen
Quy Nhơn chớm lạnh lên chất men
Mắt quen nhìn Ghềnh Ráng Tiên Sa
Ngây ngất lòng ta biển quê nhà
Ước ngắm chiều tà bên biển cả!
Đi xa vẫn yêu biển mặn mà
Quy Nhơn mãi trong ta nỗi nhớ
Thuở hàn vi, sinh đất Quy thành
Ngắm đi anh, sớm mai bên biển!
Tác giả: Phuc Le
Quy Nhơn một dải lụa vàng
Nhấp nhô biển cát với làn sóng xô
Sóng xô thuyền vỗ mạn bờ
Yêu em anh nhớ mộng vô Quy thành!
Nhìn hình biển rạn san hô
Nước xanh xanh thắm nhấp nhô gợn tình
Yêu sao biển cát quê mình
Trải dài bóng nắng nghiêng hình áo the
Chiều về ghềnh ráng thuyền ghe
Tấp nập bên biển lòng nghe dạt dào
Ta về bãi tắm ngọt ngào
Ngày xưa Hoàng Hậu đã vào cùng Vua
Tiếng thơ bên võng đong đưa
Tới mộ Mặc Tử trưa vừa đến nơi
Nhìn hàng dương đã buông lơi
Nhớ lời Người đó rao rằng bán trăng
Trăng treo cành liễu đợi chờ
Ánh trăng vàng ngọc hững hờ làm sao
Ta về thăm lại Quy Hòa
Thương người bạn cũ tuy xa mà gần
Chiều tà trên dốc Mộng Cầm
Ung dung ta bước bóng râm biển trào
Yêu quê hơn những nơi nào
Quy Nhơn lộng gió ta trao đêm hồng!
Tác giả: Phuc Le
Thành phố Quy Nhơn về đêm tuyệt đẹp
Gành Ráng Tiên Sa, đồi chữ đổi màu
Dốc Mộng Cầm, Hàn Mặc Tử…nỗi đau
Đồi thi nhân đêm yên bình gió lộng
Đường Xuân Diệu, ánh đèn màu soi bóng
Những cặp tình nhân mê đắm trao lời
Phía chân trời lấp lánh ánh sao rơi…
Tàu đánh cá khắp ngoài khơi, trong lộng
Cảng Quy Nhơn tàu viễn dương nấp sóng
Mỏm núi cao sừng sững Đức thánh Trần
Đường Đống Đa ta rất đỗi quen thân
Từng mòn gót thâu đêm Cầu Nhơn Hội
Đường Quang Trung công mình theo vách núi
Áo cá Bác Hồ, dân đã đặt tên
Quanh một vòng, dạo thành phố trong đêm
Bao ký ức hiện về trong trí nhớ
Thành phố Quy Nhơn có rất nhiều duyên nợ
Lúc nhỏ ra đi cũng ở nơi này
Và bây giờ ta đã trở về đây
Dạo vòng quanh một khung trời kỷ niệm !
Tác giả: Phuong Hung
Những nhành keo đêm trăng Quy Nhơn
Nở hoa trắng nhỏ bíu cành luôn
Nhánh dài rũ xuống như tơ liễu
Gió biển đung đưa khe khẽ mơn.
Thuở nhỏ tôi thèm ăn trái keo
Mặc quần xà lỏn, vác kèo nèo
Đường cây trái chín, đi tìm chọc
Ngước mái đầu lên quả ngọt treo.
Ai biết tầm thường trái trẻ con
Mà hoa thơm đến rợn kinh hồn
Những đêm trăng biển soi mờ ảo
Là lúc hoa keo ngào ngạt hương…
Tôi bốn năm xa mới trở về
Đêm thu bàng bạc mối tình quê
Thoắt đưa trong gió canh khuya khoắt
Một làn hương hoa keo tràn trề.
Quy Nhơn ơi!!! gặp gỡ có chi nhiều.
Mà xa cách lại nhuốm màu nhung nhớ.
Nhớ biết mấy bạn bè mình nơi đó.
Lòng thân thương như quen tự bao giờ.
Dẫu chỉ là tình bạn với tình thơ.
Nhưng tình cảm vô bờ không tả xiết.
Chiều Quy Nhơn biển màu xanh biêng biếc.
Đậm thâm tình một khi đã kết giao.
Quy Nhơn ơi!! nỗi nhớ cứ dâng trào.
Nơi phố núi lòng cồn cào nhớ biển.
Bạn bè ơi!! những vòng tay thân thiện.
Suốt cuộc đời mình nguyện mãi không quên.
Tác giả: THU VÂN DƯƠNG.
Hãy về thăm Quy Nhơn dù xa cách
Vẫn ngọt ngào dòng sữa mẹ quê hưog
Thăm trường xưa lối cũ với con đường
Thăm giáo xứ chính tòa đêm cầu nguyện!
Thương biết bao suối mơ chiều Ghềnh Ráng
Dốc Mộng Cầm năm tháng phủ rêu phong
Thương người yêu bé nhỏ mãi chờ mong
Thương bạn cũ tuổi hồng thời chung lớp
Vẫn còn đây Quy Nhơn chờ sum họp.
Như mẹ hiền nơm nớp đợi chờ con
Xa con rồi lòng mẹ khóc nỉ non
Sao không thấy con về thăm đất mẹ
Biển Quy Nhơn chiều nay cơn gió nhẹ
Miên man buồn rơi lệ nhớ thương ai
Giọt mặn nào rơi xuống chát bờ môi
Không ngăn nổi dòng trôi theo bờ cát!
(Thái Bình)
Quy Nhơn đẹp như em mười tám
Ngực căng phồng đón nắng ban mai
Nét môi cong ngày đêm hôn sóng
Sợi tóc dừa trước gió lay lay…
Quy Nhơn ư!
Có gì mà say đến vậy?
Trót yêu rồi có xa vắng được đâu
Cho phong trần ngàn năm hoá núi
Gã thơ tình hoá lối tơ duyên
Để người thơ đời ca “biển nhớ”
Biết bao hồn lãng tử si mê?
Kẻ ngang qua tháng ngày trọ học
Cũng mến em như đất mẹ quê nhà.
Quy Nhơn ơi!
Xa!
Rất xa!
Ngàn ngàn năm sau nữa
Em vẫn là mảnh đất thi ca.
(Đặng Thiên Sơn)
Men theo triền cát trắng
Tôi về với Quy Nhơn
Sắc trời xanh bốn mùa gió thổi
Đất nhiệm màu gieo hạt tình yêu.
Tôi nhớ về anh, Xuân Diệu
Đất Gò Bồi còn nguyên vẹn tình quê
Nhà thơ với mái tóc bồng lượn sóng
Để một ngày lặng lẽ, cô đơn
Tôi ghé thăm Ghềnh Ráng
Đời thi nhân hay thiên sứ đọa đầy
Tình yêu còn đó với vầng trăng
Câu thơ Hàn buồn như lời than
Một thời qua đi, tình đời còn lại
Sóng biển vẫn bồi hồi
Từng ngày vỗ về miền đất.
Cốc rượu sẽ tràn đầy
Mùa hạđến với chùm quả ngọt
Khi cuộc đời bộn bề sức sống
Bài thơ nào cho Quy Nhơn hôm nay.
(Hà Minh Đức)
>>> Xem thêm tại: Thơ về Nghệ An - Miền ký ức đậm đà giọng nói xứ Nghệ
Quy Nhơn ơi có biết gì không
Ta kẻ xa quê nhớ nao lòng
Thẫn thờ đứng giữa sân ga nhỏ
Hỏi có ai về quê cũ không.
Ai về quê cũ cho ta gửi
Một thoáng hồn say bước chơi vơi
Phố xưa lối nhỏ tình thơ dại
Một đời quay quắt nhớ khôn nguôi.
Ta muốn về ghé thăm trường cũ
Xếp hàng nghiêm dáng nhỏ tinh khôi
Ra đi chưa vẫy tay từ biệt
Hàng phượng xưa chừng cũng bồi hồi.
Ta muốn về đợi bên biển thắm
Đón phút trường tan rộn rã yêu
Em đi bướm trắng vờn gót nhỏ
Xao động cỏ hoa dưới bóng chiều.
Ta muốn về chạy vào Ghềnh Ráng
Nhảy đá vượt hang mở rêu phong
Tên ai lỡ khắc bờ đá vắng
Để sóng ngàn khơi vỗ bạc lòng.
Ta muốn về leo lên đồi Đỏ
Hái cành sim tím ghép vào thơ
Tặng người xuôi ngược trong dâu bể
Chút kỷ niệm xưa tưởng nhạt mờ.
Ta muốn về đi tìm Mạc Tử
Nhặt ánh trăng thề dẫu vụn rơi
Hỏi đêm viễn xứ ai còn nhớ
Một bóng người xa tận cuối trời.
Ta muốn về chạy roi Tấn nhất
Bước Lão mai rung trống Quang Trung
Xua tan u ẩn đời phiêu bạt
Hẹn Nẫu ngày nâng rượu trùng phùng.
Quy Nhơn ơi sao ta nhớ quá
Muốn trở về ngay, muốn gặp ngay
Muốn ôm hết cả ngàn thương ấy
Hội ngộ một đêm ở đất này.
(Thục Nguyên)
Quy Nhơn, nhà cũ cạnh chùa Bà
Gió biển thường vô kể chuyện xa
Bãi biển phi lao chào sóng biển
Tàu vào hải cảng gặp tàu ra.
Những lúc hiu hiu thổi gió nồm
Hồn trong võng gió mát như ôm
Những chiều lưới kéo thuyền về nặng
Lành lạnh nghe rao “cá bánh đường”
Ghềnh Ráng đèo Son với tháp Đôi
Cảnh xung quanh đẹp vạn Gò Bồi
Nơi sinh tôi đó chao ôi nhớ
Nằm một đêm đò, sáng tới nơi.
Bốn chục năm rồi vẫn biết ơn
Các thầy tôi học ở Quy Nhơn
Trường xưa tiếng trống dư vang mãi
Cái tuổi thanh niên mắt biếc rờn.
Nhưng cuộc đời xưa chụp xuống hồn
Đời dân mất nước ảm hoàng hôn
Những đêm giông bão, nghe trong ngục
Sóng đến từ khơi dầm dập dồn.
Tháng tám Quy Nhơn dậy thắm cờ
Mùa xuân dân tộc nảy chồi tơ
Chín năm kháng chiến quê ta vững
Cán bộ đi về đất tự do.
Trời đất về ta rộng đẹp hơn
Nhưng rồi Mỹ Ngụy đến Quy Nhơn
Uất căm phố nhựa quằn xe Mỹ
Thấy Ngụy đê hèn, đá cũng nôn.
Ba chục năm dư, được trở về
Quê mừng, mình lại đón mừng quê
Mỹ chuồn, Ngụy rã, đường khen biển
Ngập áo rằn ri, súng ngụy tề.
Trường cũ rung vang tiếng trống trường
Các em ta trẻ tựa vầng dương
Nước không mất nữa, trời xanh thế
Đất hết chia rồi, lộng bốn phương.
Ôi biển Quy Nhơn, biển đậm đà
Thuyền đi rẽ sóng, sóng viền hoa
Cảm ơn quê má muôn yêu dấu
Vẫn ấp yêu hoài tuổi nhỏ ta.
(Xuân Diệu)
Tôi tiễn anh về với thành phố biển
Quy Nhơn ơi! Tình yêu của tôi ơi!
Đã cho tôi những cảm xúc tuyệt vời
Cho tôi biết màu tình yêu của biển.
Tôi cảm nhận trái tim mình hòa quyện
Dẫu đường dài chẳng thể thốt thành câu
Tôi thầm ước thời gian chớ qua mau
Hai mái đầu còn chưa nhìn thẳng mặt.
Quẹt bàn tay cho mau khô nước mắt
Để ai kia không kịp thấy lệ rơi
Trái tim tôi như bỗng hóa đơn côi
Người về nhé biết khi nào gặp lại.
Nắm bàn tay chúng ta còn ngần ngại
Nào dám đâu dù chỉ cái chạm tay
Đành lòng sao trái tim cứ mãi say
Tình của biển sao dạt dào đến thế.
Tôi vẫn biết yêu anh là không thể
Trái tim ơi! Đừng chớ vội yêu bừa
Dẫu mai sau và cho mai sau nữa
Anh chỉ là tình biển của Quy Nhơn.
Tại làm sao ta cứ muốn keo sơn
Một trái tim đã thuộc về người khác
Thà cứ để trái tim mình khao khát
Còn hơn đời biển man mác nỗi buồn.
Anh ơi anh! Tình biển trải muôn phương
Xa phố thị biết anh còn có nhớ
Một cô gái chốn sài thành cởi mở
Đón chờ anh quay lại chốn nơi đây.
Quy Nhơn ơi! Hãy cứ thoảng như mây
Bay khắp nẻo quê nhà Quy Nhơn nhé
Để tình yêu mãi bồi hồi ngực trẻ
Tình biển ơi, rạng rỡ một màu xanh
(Nguyên Ngọc Thiên Băng)
Đông lạnh giá vẫy tay chào phố biển
Quy Nhơn ơi! Sông núi đã vào xuân
Bờ cát lặng im, con sóng reo mừng
Thuyền ai đợi mờ xa ngoài vách núi.
Chiều dần buông con đường quen mờ lối
Ánh đèn lên rực sáng phố reo vui
Quán nửa khuya rộn rã tiếng nói, cười
Đêm huyền ảo, lung linh cùng vô tận.
Bình minh lên, vừng hồng theo gió lộng
Biển khát khao giọt nắng ấm làn da
Sóng vỗ êm, ru nhẹ tấm ngọc ngà
Viễn khách bước, cát kéo chân chậm lại.
Biển Quy Nhơn con thuyền về mát mái
Cá đầy khoang, chở nặng những niềm tin
Sóng lặng yên, bão tố cũng yên bình
Dân chài lưới vượt trùng khơi vững tiến.
Cù Lao Xanh nhấp nhô cùng sóng biển
Ngọn hải đăng sừng sững đứng hiên ngang
Một trăm năm vẫn giữ tấm lòng son
Tỏa ánh sáng thủy chung soi dẫn lối.
Bán đảo Phương Mai, dáng rồng nằm đợi
Tượng Đức Thánh Trần ngạo nghễ vươn cao
Thị Nại đêm về lấp lánh ngàn sao
Cầu Nhơn Hội đèn đường cong vệt sáng.
Buổi tinh mơ khi mặt trời ló dạng
Dòng người đi sương trắng phủ dần tan
Sóng biển reo theo tiếng nhạc rộn vang
Bài thể dục nhịp dồn chân đều bước.
Nỗi khát khao mong ngày mai có được
Đường phố vui, xuân thắm những sắc hoa
Niềm hân hoan rực sáng mắt mẹ già
Quần áo mới, bầy chim non tung cánh.
Chiều cuối năm gió từng cơn se lạnh
Rừng hoa tươi nở nụ đón khách mua
Giàn pháo hoa đứng đợi phút giao thừa
Người mở hội đón xuân về phố biển.
(Nguyễn Đức Quận)
Dẫu thời gian có đổi thay, hình ảnh Quy Nhơn vẫn luôn được lưu giữ trong từng câu thơ mộc mạc. Thơ về Quy Nhơn không chỉ là cảm xúc, mà còn là tình yêu thiết tha với một vùng đất thơ mộng, giản dị và nghĩa tình.
Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu.