Áo em sao cô độc đã in hình
Trong trắng bỏ nhà đi năm mười sáu
Đêm nay buồn ngồi cắn vỡ ô mai
Và như thế mười năm bớt dại
Nỗi khôn ngoan ám sát tuổi học trò
Cà phê rót đầm đìa qua phượng đỏ
Ngày cuối cùng ta vứt hết ngây thơ
Người không đâu bỏ xác vùng đất đỏ
Anh không dưng đánh mất một người em...
Hoàng Nhuận Cầm sinh ngày 7 tháng 2 năm 1952 tại Hà Nội, là con đầu lòng của nhạc sĩ Hoàng Giác.
Đang học dở khoa Văn Đại học Tổng hợp Hà Nội, năm 1971, Hoàng Nhuận Cầm nhập ngũ, đã từng chiến đấu trong Sư đoàn 325B ở mặt trận Quảng Trị trong một đơn vị công binh.
Năm 1975, ông trở lại học nốt chương trình đại học và đến năm 1981 làm việc tại Hãng Phim truyện Việt Nam.
Hoàng Nhuận Cầm chuyển sang làm việc cho Đài Truyền hình Việt Nam trong một thời gian ngắn rồi quay trở lại Hãng Phim truyện Việt Nam năm 2005. Ông từng là Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, và cùng vợ lập hãng phim tư nhân Điệp Vân.
>>> Tham khảo thêm: Bài thơ Đêm khuya ở nhà quê của Hàn Mặc Tử sâu lắng và hay
Bài thơ trên là một trích đoạn đặc sắc trong thi giới của Hoàng Nhuận Cầm, thể hiện sâu sắc nỗi đau, sự tiếc nuối và hoài niệm về tuổi trẻ đã mất, tình yêu đã qua, và sự trưởng thành đẫm nước mắt. Dưới đây là phân tích ý nghĩa theo từng lớp cảm xúc:
Nỗi buồn của tuổi trẻ dại khờ và tình yêu đầu đời
Hai câu đầu tiên gợi mở không gian mùa thu – dịu dàng nhưng nhuốm màu lạnh lẽo. "Áo anh bạc mùa thu pha rượu đắng" – bạc ở đây không chỉ là màu áo phai mà còn là dấu tích thời gian, nỗi nhọc nhằn, nỗi buồn đậm đặc như rượu đắng. Còn "áo em cô độc đã in hình" là một hình ảnh ẩn dụ cho sự lẻ loi, đau thương của người con gái, có thể là một mối tình đầu, một người yêu đã xa.
Ký ức bỏ nhà đi và những hành động bốc đồng tuổi mới lớn
"Trong trắng bỏ nhà đi năm mười sáu" là lời kể về một tuổi trẻ nổi loạn nhưng không mất chất thơ. Mười sáu tuổi, cái tuổi dở dang giữa ngây thơ và trưởng thành, dễ bị tổn thương, dễ đưa ra quyết định bồng bột. Câu "Đêm nay buồn ngồi cắn vỡ ô mai" tưởng chừng vô hại, nhưng lại rất ám ảnh – một hành động nhỏ mang nỗi đau lớn, diễn tả tâm trạng cô đơn đến tột độ.
Thời gian trôi và sự đánh mất
“Mười năm bớt dại” nhưng “nỗi khôn ngoan ám sát tuổi học trò” – đây là một đỉnh cao cảm xúc trong bài thơ. Dẫu có trưởng thành, người ta vẫn tiếc nuối vì để mất sự ngây thơ. Khôn ngoan không hẳn là một điều tốt khi nó đến kèm với tổn thương và mất mát.
Chia ly, mất mát và sự không thể quay lại
“Người không đâu bỏ xác vùng đất đỏ” và “anh không dưng đánh mất một người em” là cao trào bi kịch. Người con gái có thể đã ra đi – không rõ là rời bỏ, hy sinh hay chết – nhưng hậu quả là sự mất mát không thể bù đắp. Và chàng trai – có lẽ chính nhà thơ – mang theo nỗi ám ảnh đó suốt đời, không bao giờ thanh thản.
>>> Tham khảo thêm: Bài thơ Đêm không ngủ của Hàn Mặc Tử và ý nghĩa sâu xa
Bài thơ Đêm nay Hoàng Nhuận Cầm kết thúc trong khoảng lặng, nhưng nỗi buồn thì chưa từng dừng lại. Dư âm ấy vẫn âm ỉ trong lòng người đọc, như ngọn lửa nhỏ cháy âm thầm giữa ký ức tuổi trẻ.
Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu.