Men đời đắng ngắt chẳng làm say
Người ơi hãy rót đầy hơn nữa
Uống cạn rồi quên nỗi khổ này.
Chủ quán! Thêm nào, cho chén nữa…
Say rồi…chẳng nhớ được người đâu
Tình yêu vỗ cánh bay đi khỏi
Ngất ngưởng tàn canh đổ bóng sầu.
Rót nữa! Ly này không đủ rượu
Ai người cụng chén sẻ buồn vui
Nàng đi chẳng nói câu nào cả
Nốc cạn ngàn chung lại khóc vùi.
Mình ta uống cạn ly này
Nâng lên hạ xuống vơi đầy tình ta
Nhìn sâu trong đáy nhạt nhòa
Đắng cay cay đắng mình ta với đời
Chơi vơi sóng sánh men cay
Quyện vào khói thuốc nhẹ bay vào hồn
Môi hôn miệng chén nồng say
Vàng tay khói thuốc ngất ngây nhớ người
Nụ cười ánh mắt bờ môi
Hình bóng em mãi rạng ngời đáy ly
Làm gì uống hết được đây
Đầy vơi ly rượu vẫn đây bóng hình
Ngước nhìn khói thuốc lung linh
Nụ cười em mãi đẹp xinh rạng ngời
Chơi vơi nỗi nhớ cuồng quay
Say em say mãi anh say một đời.
Ta buồn mượn rượu để say
Giọt chua giọt đắng giọt cay giọt nồng
Ta say trong cõi hư không
Giọt sầu cay đắng lãng bồng bi ai
Này đây giọt ngọt trang đài
Mỹ nhân tửu đế ép nài chua cay
Lắc lư chén rượu trong tay
Sầu bi rũ bỏ men say chát nồng
Nâng ly đáy mắt phiêu bồng
Hồn ta rơi khoảng trời không mịt mù
Phiêu diêu bay bổng lãng du
Để ta quên hết lời ru tình sầu
Tác giả: Ho Nhu
Một mình một chén rượu nồng
Uống vào mới thấy mênh mông đất trời
Bềnh bồng nghiêng ngã, lả lơi
Tay nâng chén ngọc muốn rời màn nhung
Thuyền quyên gặp được anh hùng
Lửa tình cháy rực tương phùng hữu duyên
Dù xa muôn dặm đôi miền
Vẫn say như bị thôi miên mỗi ngày
Rượu nồng ai uống mà hay
Rượu tình chẳng uống vẫn say đắm lòng
Say tình ai ước… đợi mong
Vẫn mơ viên mãn trong vòng tay ai…
Tác giả: Quốc Khánh
Hồn đau rượu đắng cả trời sầu
Mênh mang đêm gió biết về đâu
Thôi tình đã khép thôi mong nhớ
Thôi đã hết rồi thôi nhớ nhau
Hãy uống cùng đi quên đớn đau
Uống quên quên hết mộng sầu rơi
Còn không? Chuốc nữa cho say cả
Rượu đắng? Men tình? Nên mặn môi
Nào rót đi nào để ta say
Mặc đêm chếnh choáng mặc cuồng quay
Mặc sao mờ lối trăng rơi rụng
Ta biết là ta tay trắng tay
Hãy uống thêm, cho mắt lệ nhòa
Thả trôi dĩ vãng cuộc tình ta
Cho phai màu áo em nhan sắc
Bạc trắng linh hồn đêm xót xa
Hãy uống cùng ta chén này thôi
Để ta thương nhớ chuyện xa xôi
Ngày mai ta chết theo con sóng
Bỏ lại trần gian một tấc lòng.
Rượu vừa thắm, môi hồng vừa ấm
Chiều vừa buông, tay siết tay mềm
Nắng đâu nghe và hiểu tiếng đêm
Hoàng hôn, khoảng đường biên bất tận
Em vừa biết yêu từ hôm ấy
Anh biết đắm say phút ngại ngần
Chúng mình những đường trần ngang dọc
Rượu cạn chạm tay đến trời mây
Ở lại đây, hay rồi sẽ từ ly
Ở lại đây, chúng ta có được gì
Đối diện còn chưa quen ánh mắt
Xa nhau còn tiếc nhớ hương say…
Tác giả: Bay Truong
Ta muốn say để quên đi phiền muộn
Mà chẵng có người cùng ta để say
Nỗi buồn này niềm vui lẫn đắng cay
Biết cùng ai tỏ bày ta tâm sự.
Ta muốn say để quên đi quá khứ
Để không buồn không dây dứt oán than
Để mọi thứ trở thành là dĩ vãng
Để cho ta thanh thản nhẹ với đời.
Ta muốn say để mọi thứ xa vời
Không thể nhớ ta càng không thể quên
Sao mọi thứ cứ làm ta đảo điên
Rồi tan biến cho ta về thực tại.
Ta muốn say để làm kẻ khờ dại
Không cần biết về tương lai quá khứ
Để nỗi buồn, niềm đau hay mọi thứ
Đều vô nghĩa tan biến đi thật nhanh.
Màn đêm phủ xuống vai gầy
Từng giọt sương lạnh phủ đầy hồn ai
Trăng soi sáng tỏ đêm dài
Sao ta chợt thấy bóng ai cuối trời
Môi cười duyên dáng gọi mời
Bay bay suối tóc rối bời lòng ai
Vầng trăng sao sẻ chia hai
Trăng chờ sao đợi đêm dài tái tê
Đê mê ly rượu vơi đầy
Men cay thắm đượm hồn say lạc loài
Nâng lên cho hết u hoài
Uống đi cho cạn dáng ai gọi mời
Trăng thời cứ rót ta nâng
Hạ xuống sao lại bâng khuâng rót đầy.
Tác giả: Phú Minh
Ly rượu cay nồng, nâng uống cạn
Khúc tình thoang thoảng tiếng tơ vương
Bống hát mênh mang lời lãng mạn
Giọng ca trầm bổng khoảng vô thường
Búng tiếng đàn đêm âm thánh thót
Muộn phiền cõi nhớ với cõi quên
Vật vờ chao đảo men say rót
Bên đời hiu quạnh thoáng nhẹ tênh.
Tác giả: Phạm Ngọc Vĩnh
Buồn đưa rượu, rượu đưa thơ
Men đâu chẳng ngấm… chuốc hờ vào trăng
Lạnh môi gạn nguyệt nâng hằng
Bao lần đưa chén nhùng nhằng chẳng say
Dụ trăng thề ngoặc ngón tay
Đêm nay xin quyết không say không về
Chén thù chén tạc thả mê
Bên nhau môi áp môi kề nỗi suông
Uống nồng, uống cạn tổ chuồn
Uống cho vắt kiệt con buồn phải ra
Ta với trăng, trăng với ta
Tìm trong nhung nhơ môi xa còn nồng?
Rượu tình nhắm cái hư không
Men đâu hỏi có sướng không… rượu tình!
Tác giả: Thanh Trung Huỳnh
Trăng vàng lơ lửng gió lay
Ve kêu văng vẳng, cơn say tình nồng
Tựa lưng giăng mắt ra trông
Núi cao, biển rộng mênh mông sóng tràn
Bước lần trên bãi cát vàng,
Rì rào sóng vỗ miên man nỗi niềm
Nhớ xưa trăng khuyết lưỡi liềm
Tung hoành ngang dọc thỏa niềm phong lưu
Nhớ xưa kiềm hãm ngục tù,
Chí trai ngạo nghễ mây mù che đi.
Nhớ xưa hổ dữ gầm rì
Song thưa chốt chặn, sầu bi oai hùm
Nhớ xưa huyết sắc anh hùng
Mây trời gió lộng, quần hùng giang sang
Giờ đây thù lớn nặng mang,
Tay cương, tay kiếm thỏa gan mối thù
Giờ đây mây gió ngàn thu
Ẩn danh rừng rậm hoang vu vắng người.
Giờ đây đã khác đôi mươi,
Hạ buông tay kiếm tìm người tri âm
Giờ đây giữa chốn xa xăm,
Tìm đâu tri kỷ, ngàn năm khó tìm
Đêm nay trăng khuyết lưỡi liềm.
Nhớ về tri kỷ bên thềm năm xưa
Nhớ về kỷ niệm đêm mưa
Mưa giăng kín lối, mưa rơi vào lòng
Bên hiên cùng chén rượu nồng
Cơn say dằn vặt một dòng lệ cay.
Thôi thì đến hết đêm nay
Để mưa tí tách rửa bay nỗi lòng
Trông xa về phía bờ Đông
Ánh dương dần sáng, trong lòng xót xa.
Tác giả: Vũ Kim Thanh
Một chén rượu thật đầy ta với gió
Uống đi rồi để gió mãi cuồng quay
Cho hồn ta rồi cũng ngấm men say
Ðể quên bớt những đắng cay trần thế
Ðã nhiều lúc hồn ta đau ứa lệ
Dứt day buồn bao thương nhớ miên man
Từ lỹ tre, con suối, quãng đường làng
Từ thành phố chốn huy hoàng ta đã sống
Từ con người thiết tha như trong mộng
Từ con đường rung động nở đầy hoa
Từ khói lam bay quanh quấn mọi nhà
Từ bạn hữu sống đậm đà tình nghĩa
Mà giờ đây hồn ta như nghĩa địa
Giá băng sầu nỗi thương nhớ quê hương
Dẫu ở đây cuộc sống đã thiên đường
Mà lòng vẫn vấn vương tình quê cũ
Nếu gió bay qua đại dương ta nhắn nhủ
Gửi lời chào… lời ấp ủ tình thương…
Dù đời ta có đi khắp muôn phương
Việt Nam vẫn trong lòng người viễn xứ.
Lang thang một bước một mình
Đèn vàng phố vắng bóng hình cô liêu
Nhà tranh trống vắng đìu hiu
Không em không trẻ buồn thiu tiếng cười.
Một mình một chén rượu vơi
Không ai đối ẩm chia lời ủi an
Sương đêm mờ mịt giăng màn
Nuốt vào giọt đắng trái ngang phận người.
Trắng đen nhân thế ở đời
Nghèo khinh giàu trọng thói đời éo le
Hơn thua trân tráo ngựa xe
Đồng tiền tờ bạc tréo ngoe đắng lòng.
Long đong cho kiếp má hồng
Tấm chồng nghèo mạt đèo bồng với ai
Bỏ tình chối nghĩa đắng cay
Ra đi vứt áo mặc ai oán hờn.
<<< Khám phá thêm: Thơ về Đoàn - Sức trẻ, lý tưởng và ước mơ dựng xây đất nước
Say vì chén rượu bạn mời
Chân đi vắt sổ khổ đời tôi chưa
Hôm nay quá chén say sưa
Chân tay quờ quạng như vừa tập đi
Đầu thì nặng trịch như chì
Ruột gan phèo phổi thôi thì lộn tung
Đầu óc nghĩ ngợi mông lung
Lúc mới vào trận thật xung phi thường
Bây giờ đâu cũng là giường
Người thì mềm nhũn không xương khó lường
Quặn ruột phi hết ra đường
Không ngờ ma rượu nó tương mình rồi
Đầu óc bây giờ rối bời
Quần áo xộc xệch tả tơi khó nhìn
Họng rát khát nước khó tin
Mặt tái, miệng ngọng van xin rượu mà
Từ nay em cạch đến già
Nếu uống, uống ít để mà không say
Cứ diễn cảnh không hay này
Hình ảnh đại diện có ngày xấu đi.
Mỗi năm Tết có một lần
Mời em ly rượu tay nâng ngang mày
Vợ cười chưa uống đã say
Ngọt ngào thì nổi đắng cay thì chìm
Gót chân ăn vẹt bậc thềm
Quanh năm tất bật đi tìm ngày xuân
Tóc loay hoay bạc bạc dần
Mỗi năm tết có một lần thôi em.
Làng tôi à, bán mồi ngay cạnh đó.
Tôi với anh 2 người xa lạ.
Tự nhiên buồn, đánh lộn quen luôn !!
Chén bên chén mồi kế bên mồi.
Đêm uống chung ly thành đôi sâu rượu.
Đồng tửu !!! Ruộng nương anh gán nợ bạn cày.
Gian nhà tranh mặc kệ gió …tung bay.
Giếng nước gốc đa nhớ người ra … quán.
Tôi với anh biết từng cơn chuếnh choáng.
Rét co vòi, quần áo đẫm rượu tây.
Áo anh rách vai.
Quần jeans tôi xé 2 miếng.
Nụ cười buốt giá.
Chân không giày.
Thương nhau tay nắm lấy cổ chai.
Tác giả: Lộc Lê
Uống rượu là để giải sầu
Không phải uống rượu đau đầu đâu nhen
Uống rượu sao để người khen
Đừng để uống rượu ma men dẫn đường
Uống rượu nho nhã người thương
Không phải uống rượu nằm đường thấy ghê
Uống rượu vui vẻ người mê
Đừng để uống rượu người chê, người cười
Uống rượu xã giao với đời
Bạn bè sum họp nói cười cùng nhau
Uống rượu đừng để bệnh đau
Gia đình xào xáo cùng nhau ra tòa
Uống rượu đừng có đào hoa
Một chồng, một vợ cho nhà yên vui
Nếu không uống rượu càng vui
Gia đình hạnh phúc không gì đẹp hơn!
Hôm qua chiến hữu gặp nhau
Chỉ đôi ba cốc trước sau rồi về
Thế mà say lộn cả mề
Đi xe ..hạ cánh vô lề …biết đâu!
Giấc tròn ngon suốt đêm thâu
Mặc cho ra sức muỗi bâu hàng đàn
Đêm khuya giấc ngủ mơ màng
Nằm nghe như tiếng tiên nàng ghé thăm
Tiên rằng: cô quả trăm năm
Vẫn mong đôi lứa… họa ngâm một đời
Nói thôi chưa kịp dứt lời
Lao vào …hỗn chiến tơi bời bão giông
Sáng dậy tỉnh rượu ta trông
Áo quần xộc xệch nút không nút còn
Làm ta tâm rối héo mòn
Hỏi rằng ta… mất hay còn …trai tân.
Qua từng câu thơ về rượu, người đọc như được thưởng thức men cay ngọt ngào của cảm xúc, của tình đời và tình người. Đó là hành trình cảm xúc đầy thi vị, lắng đọng mãi trong tâm hồn thi nhân và bạn đọc.
Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu.