Ngoại ơi, mỗi sớm khi chiều
Cuộc đời con nhớ thương yêu ngoại nhiều
Nhạt nhòa bóng ngoại liêu xiêu
Tháng năm vất vả sớm chiều nắng mưa…
Thương con xót mấy con vừa
Một đàn cháu nhỏ còn chưa nên người
Đói no, ấm lạnh, ngoại ơi!
Miếng cơm nhường cháu, mặn mòi cá dưa…
Thân cò lặn lội sớm trưa
Ngược xuôi bóng ngoại, nắng trưa mưa dầm…
Tảo tần, khuya sớm âm thầm
Cháo rau nuôi cháu lớn dần yêu thương…
Dẫu con đi suốt chặng đường
Mảnh mai bóng ngoại, trùng dương xa mờ
Tiếng bà ru cháu ầu ơ
Yêu thương còn đến bây giờ ngoại ơi…
Tâm hương thành kính dâng Người
Một đàn cháu nhỏ nên người hôm nay!
Ngoại ơi xin hãy về đây…
Vui cùng con cháu hôm nay ơn Người!
Bâng khuâng thoáng bóng ngoại cười
Yêu thương cùng mẹ trên trời tiêu dao?
Ngỡ trong mơ tưởng ngày nào
Ngoại cùng con cháu vui sao một nhà?
Cháu chạy tung tăng trong nắng hanh
Gió xuân ru mầm lá hiền lành
Ông ngồi trông cháu trông trời đất
Xáo xuyến ngần xanh trên mạ xanh
Cháu biến ông thành con ngựa cưỡi
Ông thành tên lửa cháu giang bay
Túm tóc ông reo bừng cả má
Lại bắt ông làm ông rượu say
Ông giả làm say lăn xuống đất
Ngừng chơi, cháu chạy đến nâng ông
Ông hé mắt nhìn, không muốn dậy
Tình cháu làm say quá rượu nồng.
Tác giả: Dũng Bùi
Nhớ về Ông Nội ngày xưa,
Lưng còng, tóc bới, tuổi vừa bảy mươi
Cháu Ông chưa đến tuổi mười
Nhớ cây gậy chống, Ông cười gõ con
Nhớ hoài ngày tháng vẫn còn
Đầu con Ông gõ, làm con nhớ hoài
Ông cười tay nắm bàn tay
Hôn trên chỗ gõ, mắt cay Nội nè
Thương cho cháu Nội Ông ghê
Ba con vất vả mọi bề nghe không
Đi làm nuôi cháu cả Ông
Làm tròn hiếu đạo nặng lòng Ba con.
Bây giờ Ông mất đâu con
Ba con cũng bỏ cả con đi rồi
Một mình như đứa mồ côi
Nhớ về năm tháng Nội Tôi một thời
Nhớ hoài, nhớ mãi Nội ơi!
Nhớ cây gậy gỗ, nhớ đời con đây
Tóc sương muối bạc giờ này
Đầu con Nội gõ, còn đây nhớ hoài!
Tác giả: Hoàng Thanh Tâm
Con về ôm lại hàng cau
Về thăm nhà ngoại hôm nào nắng lên
Đường đê đất đỏ chênh vênh
Khói cao quyền quyện mông mênh mái nhà
Đàn cò bay lả bay la
Cánh đồng mùa gặt chím tha thóc thừa
Thương ngoài dầu dãi nắng mưa
Một đời con cháu vẫn chưa yên lòng
Lưng còng mắt kém vịnh song
Tươi cười móm mém vẫn không trách hờn
Quả cau cái vỏ vân vân
Têm trầu cho ngoại một lần cũng vui
Giờ con nhớ ngoại bùi ngùi
Lạnh lùng nhà trống tiếng cười còn đâu
Bay bay hương khói dòng châu
Mỗi khi nhớ ngoài đục ngầu phù sa
Cây cầu ngoài bước vô ra
Khăn rằn quàng cổ bà ba sớm chiều
Bên mộ mẹ khóc quạnh hiu
Lấy chồng xa xứ cánh diều quê cha
Khóc thầm nhớ buổi cơm nhà
Mẹ chưa dâng ngoại chung trà tuổi cao
Giờ ngoài tít tắp sông sâu
Đời ngoại như khói như sao cuối trời
Khăn tang phủ kín sầu ơi
Nước ròng bìm bịp mồ côi não nùng.
Lời ru tự ở nơi xa
Ngủ được không cháu lời bà gió đưa
Sài Gòn lạc mất lối trưa
Lời ru qua nắng có vừa giấc không
À ơi, qua ba dòng sông
Thấm cơn mắt đắm mênh mông cánh cò
Ngọt ngào chắt đắng âu lo
Nhớ thương gói lại dành cho ngày về
Lời ru qua cả giấc hè
Mượn giời mây trắng mà che ru hời.
Tác giả: Trúc Lâm
Chạm vành nón lá chiều rơi
Vịn vào hương bưởi bà ngồi hư hao
Khẽ khàng một khúc ca dao
Bà ru nỗi nhớ thuở nào còn xuân
Chuông chùa rụng những tiếng ngân
Ngoài vườn lá rớt trên phần mộ ông
Bóng bà ngả xuống thinh không
Bạc phơ trước gió tóc bồng bềnh bay
Nếp nhăn vầng trán thêm dày
Nụ cười móm dấu tháng ngày héo hon
Chim chiều gọi bạn đầu thôn
Bà ngồi phía cuối hoàng hôn lặng thầm.
Tác giả: Hương Hà
Những ngày con bé ngây thơ
Ngoại ru câu hát ầu ơ ngọt ngào
Dừa xanh gió mát rì rào
Tuổi thơ bên ngoại đời nào con quên.
Lời ru con lớn khôn lên
Dắt con từng bước từ bên nôi này
Con xa quê ngoại bao ngày
Bôn ba khắp nẻo đó đây cuộc đời.
Nhưng không quên được nụ cười
Cùng bao ký ức bên người ngoại yêu
Mái tranh nghèo khó liêu xiêu
Đời ngoại gian khổ bao nhiêu tháng ngày.
Tóc giờ ngoại trắng như mây
Làn da mồi nám tháng ngày long đong
Thương con ngoại đã lưng còng
Bao nhiêu khắc khổ trên dòng đời qua.
Hôm nay lặn lội đường xa
Con về thăm ngoại thiết tha nỗi niềm
Ngược dòng ký ức đi tìm
Tìm trong năm tháng bóng hình ngoại xưa.
Đời ngoại năm nắng mười mưa
Công ơn của ngoại con chưa đáp đền
Tình yêu thương ngoại vững bền
Cho con ký ức xây nền tương lai.
Tác giả: Phương Trang
Thương nội lắm cả đời tần tảo
Năm tháng dài cơm áo nuôi con
Đến nay sức khoẻ héo mòn
Chúng con kính cẩn lòng son gửi Người
Khi còn trẻ nào tươi màu nắng
Chồng vắng nhà gánh nặng trọn mang
Lá xanh rụng trước lá vàng
Mất đi các bác tóc sang màu buồn
Thêm lần nữa trời tuôn xối xả
Tin nhói lòng bố đã mất đi
Bà, con, mẹ nữa ngất vì
Núi non sụp đổ nào chi sánh bằng
Giữa đêm tỏ vầng trăng tắt ngấm
Nuốt lệ sầu tim ngậm nỗi đau
Thế rồi bữa cháo bữa rau
Cả nhà vực dậy tuy màu tối đen
Trong tuyệt vọng như đèn chiếu sáng
Động viên mình khơi rạng cháu thơ
Ảnh ai ảm đạm bàn thờ
Tấm gương nghị lực bây giờ còn đâu.
<<< Khám phá thêm: Những câu thơ chạm lòng về sự biết ơn và sẻ chia yêu thương
Ông già rồi
Bà cũng thế.
Ông nhờ bé,
Bé “vâng” ngay,
Bà rửa tay,
Bé múc nước.
Tác giả: Như Mao
Thăm nhà bà
Bà đi vắng
Có đàn gà
Chơi ngoài nắng
Cháu đứng ngắm
Đàn gà con
Rồi gọi luôn
Bập, bập, bập
Chúng lật đật
Chạy thật nhanh
Xúm vòng quanh
Kêu "chiếp chiếp"
Gà mải miết
Nhặt thóc vàng
Cháu nhẹ nhàng
Lùa vào mát.
Tác giả: Định Hải
Cô giáo dạy cháu về nhà
Ăn xong nhớ lấy cho bà cái tăm
Nhưng bà đã rụng hết răng
Cháu không còn được lấy tăm cho bà
Em đi rót nước bưng ra
Chè thơm hương tỏa khắp nhà vui vui.
Bà cho cháu chiếc quạt
Viền nan đỏ, nan xanh
Chiếc quạt nhỏ xinh xinh
Em quạt gọi gió đến
Ước gì em mau lớn
Ngày đêm quạt cho bà
Bà ngon giấc ngủ say
Bàn tay em gọi gió.
Tác giả: Tạ Thăng Hùng
Cháu sinh ra may mắn có ông bà
Mẹ cháu bảo gọi là ông bà ngoại
Ông thường mặc bộ nâu sồng mềm mại
Trông hiền lành như cây trái mùa thu.
Bà thường ngồi trên cánh võng hát ru
Sao tha thiết một thời yêu đến thế
Mở đôi mắt tròn xoe nghe bà kể
Chuyện ngày xửa, ngày xưa... chuyện Thánh Gióng diệt thù...
Bà thích khăn đen bện mái tóc mùa thu
Ông guốc mộc gập nghềnh đường sỏi đá
Bà chăm bón vườn cây, ông câu cá
Bà bán hàng, ông dắt cháu đi chơi...
Ôi ngày xưa vui biết mấy tiếng cười
Bà khoe hàm răng trầu cau đen bóng
Ông dáng thanh cao, mái đầu bạc trắng
Thích ngâm Kiều ru cháu ngủ ban trưa.
Ông hay kể về ngày đánh giặc năm xưa
Làng khi đó bao người dân chết đói
Nhà ông có mấy người không qua khỏi
Ký ức buồn, day dứt mãi bao năm.
Rất đơn sơ mái tranh nhỏ đủ nằm
Sao ấm áp và thân thương đến vậy
Các cậu, các gì ngày xưa yêu dấu ấy
Cũng thương yêu chúng cháu biết chừng nào.
Rồi ông vội ra đi ngày đó nghẹn ngào
Bà ở lại với lòng buồn tóc trắng
Chúng cháu đang tuổi học hành chưa thành đạt
Thương ông bà cháu viết mấy vần thơ...
Đến bây giờ bà cũng đã đi xa
Về với ông chắc bà vui lắm đấy
Thỉnh thoảng trong đêm cháu vẫn thường mơ thấy
Ông bà về với cháu giống ngày xưa…
Tác giả: Nguyễn Thị Phương Thảo
Bé ơi mau thức dậy
Tập thể dục với bà
Hai bà cháu chúng ta
Cùng sống vui sống khoẻ
Vượt hơn trăm cây số
Hết tàu rồi ô tô
Em về quê thăm nội
Cho thỏa nỗi mong chờ
Bố dắt em lên đồi
Cùng thắp nhang mộ tổ
Nhìn xuống cánh đồng vui
Diều căng dây trong gió
Mẹ hái nhiều sim chín
Em hái nhiều tiếng chim
Ba hái nhiều kỷ niệm
Tuổi thơ còn như in…
Hè về quê thăm nội
Em tung tăng khắp miền
Mai lại về thành phố
Nhớ quê hoài không quên.
Tác giả: Nguyễn Văn Thái
Cháu về - đầy tháng ngoại chăm
Bon bon quê ngoại xa xăm dặm đường
Cháu về trọn nghĩa yêu thương
Tháng - sinh về ngoại lẽ thường phải không …
Bố còn lo trọn việc công
Nơi xa gọi điện, nóng lòng thăm con
Ông bà chăm chút ngoại son
Lớn nhanh cháu nhé, vẹn tròn tình yêu
Thương yêu âu yếm sớm chiều
Gian nhà đầy ắp tình yêu con người.
Tác giả: Nguyễn Văn Thái
Mượn mùa phượng vĩ đỏ hoa,
Cháu về vui với ông bà chốn quê,
Mỗi năm một dịp cháu về,
Ông bà vui, bớt tái tê cảnh già.
Những ngày xưa… Cứ đi xa,
Chỉ mong có chút tình quà đó thôi,
Chắt chiu cũng đủ tiêu rồi,
Băn khoăn cái sợ mất nơi cội nguồn.
Cháu về vui cả làng thôn,
Khoe màu sắc thắm, thơm hương vườn mình,
Cháu ông, xin chớ vô tình,
Nên thành điệp khúc, vẹn tình quê hương
Mỗi vần thơ về ông bà là một hồi ức thân thương, nhắc ta sống chậm lại để trân trọng những người thân yêu. Hãy cùng lan tỏa tình cảm ấy bằng những câu thơ đong đầy yêu thương, gửi gắm đến ông bà kính yêu.
Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu.