Mắt đượm buồn tắm sợi nắng hoàng hôn
Nhớ người thương. Nghe tê tái tâm hồn
Gió vuốt nhẹ! Khoảng không ôm giá lạnh
Khói lam chiều quyện quê nhà chen vách
Én rủ nhau soi bóng ánh tà dương
Nỗi nhớ nào bằng nỗi nhớ quê hương
Em lặng thầm uống giọt buồn cằn cỗi
Chiều tắt nắng. Buông màn đêm giăng lối
Con đường mòn cũng giận dỗi bâng quơ
Người thương ơi? Phải nhớ đến bao giờ
Phút trải lòng, mượn hồn thơ trông ngóng
Chỉ mình em ngắm hoàng hôn thả bóng
Gửi giọt buồn! Tõm khoảng trống hư không
Em nhớ anh. Nỗi nhớ xiết quặn lòng
Chiều lẻ bóng… Giữa mênh mông huyền ảo
Tác giả: Thiện Sử
Lẫn trong nỗi nhớ bộn bề
Hoàng hôn dần nhuộm lê thê cõi lòng
Chỉ là nặng gánh riêng chung
Chỉ là ôm ấp hoài mong mới buồn
Người đi khuất dạng sơn truông
Đôi lần trở gót cội nguồn thuở xưa
Lá thu góp nhặt mấy mùa
Tình em cứ mặc nắng mưa vẫn chờ
Chờ khi sương mỏng giăng tơ
Nắng mai nhuộm dãy núi mờ đằng xa
Chờ vầng mây bạc vắt qua
Phũ trùm nỗi nhớ chiều tà… hoàng hôn
Chim xa mỏi cánh bồn chồn
Chuông chùa xóa dịu… thiệt hơn… hận thù
Còn ai dáng dấp vọng phu
Chìm trong sương khói mịt mù mỏi mong
Tình em nhuộm tím sầu đông
Bới niềm băng giá chất chồng dài thêm
Mình ên góp nhặt ưu phiền
Cất vào một góc hồn riêng đợi chờ
Tác giả: Thanh Hùng
Ánh nắng chiều trải lướt nhẹ qua cánh cửa
Đếm bao kỷ niệm nhẹ nhàng hiện về
Chiếc lá rơi, dịu dàng, thoảng bên hương gió mát
Ngỡ ngàng, tâm hồn vu vơ theo đám mây trôi.
Ánh nắng vô tình loang qua bức tranh chiều tà
Nhường chỗ cho giọt mưa rơi nhẹ nhàng
Mây xám hòa quyện, tô điểm cho không gian u tịch
Bất chợt, bâng khuâng, hồi tưởng về những kỷ niệm xa xưa.
Ai làm cho những hạt châu lấp lánh trên cành cây
Giọt nước trong veo, tưng bừng, rơi xuống đời
Ta cảm nhận nỗi niềm như một bản nhạc nhẹ nhàng
Bềnh bồng theo những khoảnh khắc chơi vơi.
Gió kết nhịp với sợi mây đan tự tình
Những giọt mưa nhẹ, nhịp đàn êm đềm
Trong vườn xinh, dế ngủ êm đềm
Lòng trôi bồi hồi, cảm nhận sự kỳ diệu.
Tác giả: Huỳnh Minh Nhật
Gió ơi, tại sao gió không hay lòng
Mang bụi phủ kín đôi mắt dễ thương
Làm ướt đẫm nỗi buồn trong ánh nhìn
Đưa hình bóng cô đơn, hắt hiu tình thương.
Em đợi ai ơi? Nắng chiều sắp chìm khuất
Một mình nhặt từng hạt nắng nhỏ nhẹ
Tình yêu như bừng sáng trong ánh chiều tím
Hoàng hôn đến, đôi lời khóc nhẹ nhàng.
Gió ôm em nhẹ, rơi lệ như hạt sương
Nhẹ nhàng hôn lên mái tóc xinh xinh
Em đi đi, để đợi đến đâu?
Ai đợi ai? Ai đi và ai đến?
Tác giả: Lê Hoàng
Gió nhẹ khuấy đều hương thơm chiều tỏa khắp nơi
Mùi hương của hoa cỏ nồng nàn dưới bóng đồi
Khóm bưởi thơm lừng, nâng niu vẻ đẹp nông thôn
Khói nhẹ bay lên từ nồi cơm quê êm đềm.
Chiều dịu dàng đưa bước mây về nơi xa xăm… mây ơi!
Hương thơm tràn ngập, gửi đến mọi phương hướng
Bến nhỏ bồng bềnh trong làn sóng bất tận
Làm đảo lạc con thuyền nhỏ trong hương chiều.
Hương thơm ôn lại ký ức ngọt ngào của miền quê thân yêu
Mùi cơm chiều mẹ nấu lan tỏa vào bữa ăn hoàng hôn
Làm ấm lòng, làm dịu dàng tâm hồn
Ru ngủ qua bao ngày tháng, tràn ngập niềm hạnh phúc.
Tác giả: Thanh Hùng
Ráng chiều ngả bóng về tây
Gió chao nắng thả vai gầy bên sông
Vàng phai thêm ửng sắc hồng
Ai chờ ai đợi mà mông mênh buồn
Lạ kìa đám lá nhẹ tuôn
Thu chưa kịp tới gió luồn ngang tai
Ồ không chắc tại u hoài
Nên lòng cứ ngỡ chiều phai hạ tàn
Nên hồn bận bịu miên man
Nhìn sông nước chảy tuôn tràn về đâu
Hình như gợn chút âu sầu
Nỗi niềm ai hiểu vài câu chuyện buồn
Nghiêng dần nhạt bóng hoàng hôn
Đưa tay vuốt lại tâm hồn phẳng phiu
Chiều nay cũng giống bao chiều
Có người nơi đó hắt hiu đợi chờ
Nữa rồi ta lại ngu ngơ
Hoàng hôn tẻ nhạt thẫn thờ mông lung
Phía xa còn mãi mịt mùng
Tắt dần chiếc bóng hình dung… chỉ là.
Tác giả: Huỳnh Minh Nhật
Quay về phố cũ trong hoàng hôn tà
Quán liêu xiêu, lá cây mệt nhoài bên lề đường
Phố quen thuộc, bỗng lạ lẫm
Có vấn đề gì kì lạ? Hay là thiếu mất điều gì…
Tôi đến đây, lắng nghe phố kể chuyện thầm lặng
Mồi thuốc cháy, chân đi tìm trong vùng hoang hoải
Chiều vụng dại, hò hẹn mơ về những thời khắc
Kỷ niệm không xa vời, ngọt ngào như những mùa thu qua.
Gió dạo chơi, gọi mãi bóng hình xa xôi
Bầu trời lạnh lẽo, mưa rơi nhè nhẹ khắp nẻo đường
Giọt lệ đọng ẩm, mòn trên mái ngói như tình thương
Rêu xanh phủ đầy, làm nên bức tranh sầu buồn.
Tôi quay về, nhưng không thấy bóng dáng người đâu
Hay là đã lạc lõng trong mối tình duyên thuở ban đầu
Đôi mắt rưng màu hoa tim tím, những kỷ niệm đậm sâu
Có phải người mòn mỏi đứng đây đợi chờ không?
Tôi đến đây, hương thu giấu sâu trong lòng
Phố hóa mình, chuyển mình nhưng nỗi thiếu vắng
Người qua đây đông đúc, nhưng ẩn sau đó
Ấy vậy mà… vẫn còn thiếu vắng một bước chân…
Tác giả: Hồng Giang
Anh cong chiều, giọt nhớ rơi bên lề
Gửi về em, niềm riêng vơi với lòng buồn
Sao em nỡ lưu luyến và nghĩ suy
Để mùa xuân buồn trải từng sợi nắng vương.
Có lẽ mình đã mải mê yêu thương quá nhiều
Mong muốn mãi mãi được bước chung con đường tình ái
Nên những dòng thơ anh viết đầy hoang mang
Chữ nhớ nhung mê mải, vương vấn âm nhạc tình.
Giữa mùa xuân, em phân vân lạc lõng
Hoàng hôn buông lơi, đêm về trong hư vô
Một mình uống ly cafe, hương đắng chát
Khúc nhạc quen, âm nhạc lặng lẽ tràn vào lòng buồn.
Chiều muộn, bóng chim đưa cánh về ngàn nơi
Chân trời xa lạc quẻ, màu trăn trở
Nơi kia em đứng, hòa mình vào biển nhớ
Gió hắt hiu, duyên nợ lạc lõng vô định.
Nắng dịu dàng chiều buông, vương vấn nơi nào?
Trong nỗi nhớ…
Lạc vào…
Trong vòng nhớ!
Tác giả: Diệp Ly
Chiều dịu dàng lại mang theo buổi ly biệt
Em quay về, những ký ức đọng chầm
Để anh ở đây, trải đường dài dằng dặc
Một mình bước, hai con đường dang dở.
Hoàng hôn buông lơi, niềm riêng càng trăn trở
Tình sầu nức nở giữa tim buồn
Một thoáng yêu, dẫu qua bao kiếp tìm kiếm
Trời biển rộng, bóng chim tăm cá mơ hồ.
Tia nắng nhạt hắt hiu trên hàng ngàn lá
Heo may buồn lã chã, giọt sầu loang lổ
Thời gian ơi, sao cay đắng và bẽ bàng
Lời từ tạ ngỡ ngàng, nuối tiếc mãi mãi.
Gửi đến anh, một tình yêu đậm chất tha thiết
Mai sau, không biết còn tồn tại không
Hoàng hôn rơi, gửi đi những kỷ niệm ngập trái tim
Hình ảnh mơ hồ, chiều vẫy gọi nhưng không thấy anh.
<<< Khám phá thêm: Những dòng thơ lặng lẽ gói trọn tình cảm dành cho cha
Tác giả: Biển Chiều
Ai đã từng dạo chân trên bờ cát
Ngắm lớp sóng xa dào dạt vỗ bờ?
Biển về chiều đẹp tựa những nàng thơ
Khi ánh hoàng hôn từng giờ buông thả
Rực bờ tây ánh hồng thơ mộng quá
Cảm xúc trào dâng thật lạ trong lòng
Nhìn chân trời tim cuộn nỗi chờ mong
Cảm giác bình yên như sà vòng tay mẹ.
Biển về chiều dịu dàng và lặng lẽ
Sóng rì rào khe khẽ hát lời ru
Sắc hoàng hôn nhuộm đỏ áng mây mù
Nhè nhẹ gió về…vi vu thông vẫy
Trong hoàng hôn biển đáng yêu quá đấy
Mỗi chiều về tôi lại thấy yêu thêm
Yêu trùng khơi yêu con sóng êm đềm
Yêu những con tàu ngày đêm hối hả
Xin chắp vần thơ viết về biển cả
Mộc mạc chân thành bởi đã quá yêu
Dâng hồn tôi xin tặng hết biển chiều
Cùng tim đỏ khắc tình yêu... mãi mãi.
Tác giả: Tú Nguyễn
Ta lặng lẽ giữa biển chiều êm ả
Bóng trăng soi nghiêng ngả ánh hoàng hôn
Tiếng tim yêu trên sóng vỗ dập dồn
Mái chèo khua thả hồn theo con nước
Thuyền lênh đênh con sóng đùa Trôi ngược
Mộng ước chúng mình như con nước vờn trăng
Núi nhô lên muốn níu cả cung hằng
Như tay anh níu vầng trăng em đó
Ta nhẹ nhàng lắng sâu từng hơi thở
Biển mênh mông nhưng không nỡ ồn ào
Cứ bình yên cho ta trao ân ái
Sóng rì rào như thẹn mãi vì ta.
Ánh trăng khuya như cũng đã sắp tà
Quay thuyền về ta miên man câu hát
Biển dịu êm đưa ta về bến bạc
Gió hiu hiu man mát đón bình minh.
Tác giả: Mạc Phương
Có một chiều… hơi hững chênh vênh
Ánh hoàng hôn buồn bã khi chuẩn bị tắt
Bóng người thương bay như chim cá lặn
Hẹn gặp nhau khi nào đây?
Có một chiều… góc phố nhỏ mưa bay
Em đợi chờ vận may mở cửa cho
Hương xuân trao tặng một lần nữa
Môi mềm ướt át của tình yêu.
Có một chiều… bước chân nhẹ nhàng liêu xiêu
Chín bậc thang… hiện hữu trong hồi ức
Bản nhạc nhẹ nhàng đau thương lồng ngực
Em nhận ra mình kiệt sức vì anh…
Có một chiều… bầu trời trong xanh lấp lánh
Em lại cảm thấy mong manh như tia hy vọng
Vòng tay anh, nụ hôn chín mọng
Vị ngọt ngào lắng đọng mãi trong trái tim.
Tác giả: Thanh Hùng
Có những chiều nhìn nắng ngủ mê say
Ta nghiêng vai hạt gầy rơi thật vội
Rồi loang nhạt trên đường dài muôn lối
Theo hoàng hôn cùng bóng tối cuối ngày
Có những chiều nhìn lá nhẹ lắt lay
Rơi thật nhẹ rắc đầy trên phố vắng
Để lại đó một không gian tĩnh lặng
Niềm ưu tư nghe nằng nặng nơi này
Có những chiều mưa rơi nhẹ trên tay
Từng hạt nhỏ tan ngay khi vừa chạm
Để lại đó một chút gì xúc cảm
Như chuyện xưa chưa lần dám tỏ bày
Có những chiều nhìn cơn gió nhẹ bay
Khơi niềm nỗi khi heo may vừa thoảng
Chút man mát vỗ về rồi tan loãng
Gợi lòng ta thêm một thoáng u hoài
Có những chiều lòng bất chợt nhớ ai
Khi nhìn gió và mây bay khắp nẻo
Từng chiếc lá rụng dần vì khô héo
Và hạt mưa đang lạnh lẽo rơi đều
Cho thu về tạo thêm cảnh đìu hiu.
Tác giả: Bảy Trần
Nhìn tia nắng ngã về chiều hấp hối
Chợt nhớ người từng nói vẫn mãi yêu
Hẹn tương phùng khi trời xế bóng chiều
Chẳng ngờ đó là điều không quên được
Hoàng hôn rớt cùng câu thề hẹn ước
Chắc người quên nên ngược lối đường tim
Kẻ nặng mang lại vẫn mãi đắm chìm
Ôm vết xước trong tim mòn mỏi đợi
Khi đã trọn đem tim hồng trao gửi
Là suốt đời vẫn đợi một hồi âm
Bóng xế rồi sao vẫn cứ lặng câm
Có kẻ ngốc âm thầm mong đợi mãi
Giọt nắng cuối chừng như còn nán lại
Nắng vừa tươi đã phải lụi tàn ngay
Lời hẹn thề vương trên những áng mây
Gió nhẹ thoảng đã bay vào vô định
Tác giả: Toàn Tâm Hòa
Bước nhẹ trên đường chiều dịu dàng
Hoàng hôn tím khắc sâu hình bóng em
Yêu màu tím đậm lòng thêm
Từng giọt sầu nặng đọng tình sâu thẳm.
Em nói cười nhẹ thơ thẩn
Màu hoa tím kia chứng nhận tình trung
Bình minh chợt tới bên cửa
Hoàng hôn tím mộng mơ trên dáng người.
Trời cao vẫn mãi chênh chao
Màu tim tím ngát, hòa quyện bên nhau
Định mệnh đã đưa đẩy lâu
Gặp nhau giữa hoàng hôn tím thiết tha.
Vòng xoay tình thắt nghìn năm
Người lạ kỳ ảo, đắm chìm nhớ mong
Hoàng hôn tím, tình vuông tròn
Từ từ tay nắm, hẹn thề ân tình.
Trong ánh chiều rơi chậm, thơ về hoàng hôn như tiếng vọng của ký ức và niềm riêng. Mỗi bài thơ là một góc nhìn, một xúc cảm, gợi ta sống chậm lại và trân trọng hơn vẻ đẹp mong manh của cuộc sống.
Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu.