Những bài thơ về gió nhẹ nhàng và đầy chất thơ mộng

Gió – hình ảnh quen thuộc trong thơ ca, là biểu tượng của tự do, nỗi nhớ và sự khắc khoải. Những bài thơ viết về gió không chỉ nhẹ nhàng mà còn chuyên chở biết bao tâm tư, hoài niệm, khiến lòng người rung động không nguôi.

Thơ về gió mùa đông se lạnh

Gió mùa về 

Tác giả: Thùy Nga

Đông nay chẳng có gió mùa
Những cơn mưa nhỏ thưa lưa mỗi chiều
Lạnh à? thế có bao nhiêu
Nghĩ về ngày ấy bao điều nhớ mong

Cuối tuần vào Gác lông bông
Thấy thơ mới viết vài dòng nghĩ suy
Chuyện xưa, nhớ có được gì?
Góc tim ở đó thôi thì cất sâu

Những ngày buồn bã màu nâu
Cười lên như thể biến sầu thành vui
Tương lai vẫn đợi sáng ngời
Chuyện xưa kỷ niệm một thời vu vơ

Không quên kỷ niệm bao giờ
Chỉ là chớ có vẩn vơ buồn rầu
Nhớ, sầu, sẽ chỉ là sầu
Hướng về phía trước, bởi rầu-nghĩa chi?

Trẻ người non dạ nghĩ suy
Có gì không phải hãy vì bỏ qua
Dòng sông, gấp khúc-mượt mà
Huống gì cuộc sống, ấy là lẽ nhiên

Bớt đi một chút muộn phiền
Cười lên, sẽ nhận bao niềm yêu thương

Thơ về gió

Gió đông ơi xin đừng thổi vội
Đem mưa lạnh làm ướt tim tôi
Gió về rồi sao em chưa tới?
Đền cho anh những ngày khô môi.

Từng cảm xúc ngân vang trong Thơ về gió

Đêm qua gió bắc về 

Ào ào ngoài cửa sổ
Gió lùa qua khe cửa
Rung rung tấm rèm thưa
Nằm suy nghĩ vẩn vơ
Bồi hồi bao kỷ niệm
Trong phòng hơi ớn lạnh
Thao thức suốt đêm trường
Lá khô rơi ngoài vườn
Cây chuyển mình răng rắc
Gặp gió mùa đông bắc
Nhớ mùa đông năm xưa
Một tiếng chim vu vơ
Trong đêm khuya quạnh quẽ
Tiếng lá rơi khe khẽ
Báo hiệu thu đang tàn
Nỗi nhớ cứ ngập tràn
Quê nhà xa tít tắp
Bao kỷ niệm đầy ắp
Những năm dài tuổi thơ.

Bản tình ca mùa đông 

Tác giả: Quách Cúc

Em muốn viết bản tình ca mùa đông,
Bên đèn khuya, ấm nồng hơi bếp lửa,
Se se lạnh, tiết thu không còn nữa,
Đóa Cúc vàng, thiếu nắng cũng hanh hao.

Mùa đông ơi! Cái rét đến ngọt ngào,
Cơn gió bấc thổi vào bao nỗi nhớ,
Cúc hoạ mi, bồng bềnh trôi trên phố
Chở đông về, chẳng rực rỡ mà thương.

Mùa đông ơi! Nắng nhạt trải trên đường,
Ôm cái lá khiêm nhường chưa kịp thả,
Cây khẳng khiu, run trong trời lạnh giá,
Ấm hơi nồng ai phả? Chút bâng khuâng...

Mùa đông ơi! Lắc rắc hạt mưa dầm,
Trong gió bấc, cứ lâm thâm đến lạ
Đem ẩm ướt cho cỏ cây, hoa lá
Cho mặt đường, phố xá lúc chiều buông.

Mùa đông ơi! Những buổi sáng mờ sương,
Hơi thở khói, đầu đường ai đứng đợi?
Phố thanh vắng, vài người đi vội vội,
Sương mù giăng, hư ảo lối ta về.

Mùa đông ơi! Giữa cái lạnh tái tê,
Vẫn ấm nồng ly cà phê quán nhỏ,
Khăn quàng mỏng, nhẹ nhàng bay trong gió,
Chút tâm tình, xin gửi đó... MÙA ĐÔNG.

Gió tháng Chạp

Bỗng một sớm sương giăng đầy trước ngõ
Gió rung rinh thoáng gợn những u hoài
Nghe tháng chạp lạnh lùng đi qua phố
Ta giật mình thầm nhủ: “tháng mười hai!”

Đông nở khẽ như một loài hoa dại
Tiễn thu đi trắng xóa những con đường
Vạt nắng cũ hanh hao màu cỏ úa
Chợt tắt dần như một tiếng yêu thương

Tháng chạp ư? Chính em là tháng chạp
Bởi nàng xuân chưa biết khóc bao giờ
Và đông hỡi thôi đừng yêu chi nữa
Mặc ai buồn lần lữa áng thơ rơi…

Chiều thoai thoải nắng vàng phai vời vợi
Kéo tim côi hoang hoải buổi sơ đầu
Ta chợt thấy một mùa đông xa lắm!
Thuở em cười những phút nhớ về nhau

Đông rét giá và mai đây sẽ lạnh
Gió hôn đêm thao thức suốt canh dài
Ai có nhớ những chiều nao mê mải?
Có bồi hồi lọn gió tháng mười hai!

Se lạnh đầu đông gọi Gió tháng Chạp

Gió lạnh đầu đông 

Tác giả: Thanh Hùng

Bây giờ mới bắt đầu đông
Mà sao lại thiếu màu hồng nắng mai
Sương khuya từng vệt loang dài
Hững hờ trên lá làm phai sắc màu

Gió lùa cửa trước ngõ sau
Hạt mưa rơi nhẹ nát nhàu tâm can
Lá rơi từng chiếc úa tàn
Cho hồn lạnh lẽo miên man chạnh lòng

Đông về hiu hắt bên song
Tự dưng thấy nhớ một vòng tay ai
Xa nhau khoảng cách quá dài
Vậy mà không thể phôi phai cuộc tình

Đông về mỗi sớm bình minh  

Buồn hiu buồn hắt một mình cô đơn.

<<< Khám phá thêm: Những bài thơ về cuộc sống hay mang ý nghĩa sâu sắc nhất

Thơ về gió cho bé 

Gió

Tác giả: Xuân Quỳnh

Tên tôi là Gió

Đi khắp mọi nơi

Công việc của tôi

Không bao giờ nghỉ

Tháng ngày chăm chỉ

Tôi dài hơn sông

Suốt đời mênh mông

Rộng hơn biển cả

Tên tôi là Gió

Các bạn nhớ không?

Tôi không dáng hình

Tên tôi là Gió…

Chị gió

Tác giả: Đoàn Vị Thượng

Cuốn sách ai để trên bàn

Tự mình biết lật từng trang học bài

Mẹ bận phơi áo sân ngoài

Võng ru bé ngủ – miệt mài cứ ru
Ngọn lửa trong bếp cháy lu

Bỗng reo tí tách, tựa như lửa cười…

Thì ra Chị Gió ngược xuôi

Đến đâu cũng muốn giúp người một tay.


Nhẹ nhàng mà sâu lắng như Chị gió

Mây và gió

Tác giả: Vũ Thị Diệu Linh

Bầu trời xanh bao la

Những đám mây bồng bềnh

Trôi mau đi, trôi mau

Cùng vui đùa với gió

Gió ơi, tôi gọi gió

Cùng với đám mây trôi.

Gió từ tay mẹ

Tác giả: Vương Trọng.

Quạt nan như lá

Chớp chớp lay lay

Quạt nan mỏng dính

Quạt gió rất dày

Gió từ ngọn cây

Có khi còn nghỉ

Gió từ tay mẹ

Thổi suốt đêm ngày.

Gió của ông trời

Có khi rét buốt

Gió mẹ, mẹ ơi

Lúc nào cũng mát.

Quạt nan như cánh

Chớp chớp lay lay

Mẹ đưa con bay

Êm vào giấc ngủ.


Ấm áp nhất là Gió từ tay mẹ

Thơ gió

Tác giả: Đặng Hấn

Gió lúc nào cũng chạy

Suốt ngày vội thế à

Lúc nào cũng huýt sáo

Lúc nào cũng hát ca …

Gió thích chơi chong chóng

Cùng bé chơi thả diều

Lại giật tung nón bé

Gió bông đùa chọc trêu.

 

Dù gió chỉ là một thoáng qua, nhưng trong thơ ca, gió luôn hiện hữu như một linh hồn sống động. Mỗi bài thơ về gió là một lát cắt cảm xúc, mang theo nỗi lòng sâu lắng khiến ta càng thêm yêu đời, yêu thiên nhiên và yêu chính mình.