Bài thơ cây tre chan chứa hồn quê và ký ức tuổi thơ
Cây tre là hình ảnh quen thuộc nơi làng quê Việt, gắn bó mật thiết với cuộc sống người dân từ thuở ấu thơ đến khi trưởng thành. Những bài thơ về cây tre khơi gợi biết bao xúc cảm gần gũi và tự hào dân tộc.
Những bài thơ hay nhất về cây tre
Tre già măng mọc
Làng tôi có lắm luỹ tre xanh
Kẽo kẹt đu đưa đón gió lành
Chắn nắng che mưa ngày với tháng
Bao đời bóng mát, lá còn xanh!
Bao giờ chẳng biết luỹ tre xưa
Gióng giả xanh vàng, những đốt thưa
Rợp bóng tre làng che chắn nắng
Trong lành gió mát giấc ru trưa!
Đến lúc tre già măng sẽ mọc
Thay cha gắng tiếp mọi gian nan
Rồi mai tới lúc theo năm tháng
Sẽ có con đây chẳng ngỡ ngàng!
Cha ơi bóng mát suốt đời che
Kẽo kẹt đu đưa chắn nắng hè
Mắc võng hai đầu ru bé ngủ
À ơi mộng đẹp dưới hàng tre!
Bao đời chuyện lạ với cây tre
Dũng sỹ xung phong khắp tứ bề
Chiến đấu chông tre thù khiếp sợ
Bình yên kẽo kẹt giữa trưa hè!
Măng non sẽ lớn thế tre già
Tiếp bước cha anh thẳng tiến xa
Gọt giũa đời sau cha sẽ thấy
Nên người, dạy dỗ mát đời cha!
Ánh đèn quê hương
Tác giả: Hoàng Trung Thông
Đường dài vun vút xe đêm
Trên xe bỗng thấy ánh đèn quê hương.
Mắt trông còn vướng bụi đường
Mà sao ánh lửa đã vương trong lòng.
Xe đi, ánh lửa đi cùng
Hàng cây lá ngọn,gió đồng hương bay.
Bộn bề công tác hôm nay .
Trên xe chỉ đúng giơ tay vẫy chào.
Ánh đèn thấp thoáng ánh sao
Lòng mang ánh lửa đã bao năm rồi.
Chân đi khắp biển cùng trời
Bao nhiêu lửa đỏ, bao người mến yêu
Quê hương ơi! ánh lửa chiều
Lòng sao khơi dậy bao điều nhớ mong.
Nhịp nhàng khung dệt đêm đông
Đèn soi mắt mẹ, lửa hồng má con;
Trâu về bước nặng đường thôn
Ngọn đèn mới thắp, nồi cơm đang vần;
Ánh đèn lớp học bình dân
Mênh mông trang sách những vần ngân nga;
Đèn treo lơ lửng gian nhà
Chưa xong hội nghi tiếng gà gáy ran.
Bờ tre ngả bóng đầu làng
Biết bao năm tháng đã mang ánh đèn.
Xe đi, nhưng mắt vẫn nhìn
Lung linh ánh lửa, cây đêm chập chùng
Xe đi, ánh lửa đi cùng
Còn mang theo cả gió đồng quê hương.
Cây tre chắn sóng
Tác giả: Hà Minh Đức
Bão táp đời thổi dạt ông vào miền sóng gió
Ông như thân tre già trụ lại nơi này
Trước mặt là biển khơi những ngày bão tố
Phía sau là làng xóm khổ nghèo
Dải đất miền Trung còng lưng chống chọi
Từng ngày gieo neo
Cầm tinh con ngựa rong ruổi khắp miền
Mưa vuốt mặt, tả tơi sống áo
Giọng nói đứt lời
Nỗi khổ của riêng ông và nỗi khổ của đời
Có vợi dần khi tan cơn sóng gió
Định luật cây tre
Tác Giả: Dương Hùng Thắng
Sinh thời phát triển rõ bền lâu
Tụ rễ vòng quanh để bám bầu
Dựng thế bình yên nào diễn ẩu
Vươn mình trụ vững đủ cài sâu
Chờ khi hưởng lộc tha hồ bấu
Lại đúng thời cơ sẽ ngẩng đầu
Thực bởi trên đời ai cũng thấu
Thân này có lực giữ từng khâu
Nhớ con sông quê hương
Tác giả: Tế Hanh
Quê hương tôi có con sông xanh biếc
Nước gương trong soi tóc những hàng tre
Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè
Toả nắng xuống lòng sông lấp loáng
Chẳng biết nước có giữ ngày, giữ tháng
Giữ bao nhiêu kỷ niệm giữa dòng trôi?
Hỡi con sông đã tắm cả đời tôi!
Tôi giữ mãi mối tình mới mẻ
Sông của quê hương, sông của tuổi trẻ
Sông của miền Nam nước Việt thân yêu
Khi bờ tre ríu rít tiếng chim kêu
Khi mặt nước chập chờn con cá nhảy
Bạn bè tôi tụm năm tụm bảy
Bầy chim non bơi lội trên sông
Tôi giơ tay ôm nước vào lòng
Sông mở nước ôm tôi vào dạ
Chúng tôi lớn lên mỗi người mỗi ngả
Kẻ sớm khuya chài lưới bên sông
Kẻ cuốc cày mưa nắng ngoài đồng
Tôi cầm súng xa nhà đi kháng chiến
Nhưng lòng tôi như mưa nguồn, gió biển
Vẫn trở về lưu luyến bên sông
Hình ảnh cô em đôi má ửng hồng...
Anh còn nhớ lũy tre làng xưa
Tác giả: Lê Văn Hùng
Bờ lũy tre làng anh nhớ không?
Tuổi thơ anh đuổi bắt đông đông,
Em còn bé nhỏ ngây thơ quá,
Đã biết gì đâu… nhớ với trông?
Bên lũy tre làng cạnh bờ sông,
Tiếng mẹ ru… mênh mông mái chèo:
“Ra về nhớ nón anh treo,
Nhớ nhà anh ở, nhớ pheo anh trồng…”
Dưới lũy tre làng cháu nghe ông,
Dạy từng câu hát, cháu con rồng:
“Đến đây ông lập trung quân,
Để cho nam nữ vui xuân hội này…”
Trong lũy tre dày thật mê say,
Đàn ve rả rích suốt đêm ngày,
Trưa hè oi ả như ngưng lại,
Chỉ trẻ con thôi chạy… tồng ngồng.
Bờ lũy tre làng anh nhớ không?
Bây giờ nó đã hóa bê tông,
Đâu còn bóng mát cho em đứng,
Chờ ngóng tin anh, đón tin mừng…
<<< Khám phá thêm: Thơ cây lúa - Nơi lưu giữ hồn quê và ký ức tuổi thơ
Bài thơ cây tre cho trẻ
Cây tre
Cây tre thanh thanh,
Lá cành xanh xanh,
Đu đưa theo gió,
Trông thật hiền lành.
Cây tre hiền lành,
Mà giặc khiếp kinh.
Nhìn tre giặc sợ,
Thấp thỏm, giật mình.
Một cành tre cong,
Là một mang cung,
Tên tre nhọn hoắt
Nhằm giặc xuyên hông.
Tre thù quân giặc,
Tre yêu xóm làng.
Tre mọc thành hàng,
Chở che bao bọc.
Hàng tre măng mọc,
Ngàn búp xinh xinh.
Mai này măng lớn,
Lại thành tre xanh.
Lũy tre
Tác giả: Nguyễn Công Dương
Mỗi sớm mai thức dậy,
Lũy tre xanh rì rào,
Ngọn tre cong gọng vó
Kéo mặt trời lên cao.
Những trưa đồng đầy nắng,
Trâu nằm nhai bóng râm,
Tre bần thần nhớ gió,
Chợt về đầy tiếng chim.
Mặt trời xuống núi ngủ,
Tre nâng vầng trăng lên.
Sao, sao treo đầy cành,
Suốt đêm dài thắp sáng.
Bỗng gà lên tiếng gáy
Xôn xao ngoài lũy tre.
Đêm chuyển dần về sáng,
Mầm măng đợi nắng về.
Búp măng
Tác giả: Nguyễn Lãm Thắng
Trưa hè oi bức quá
Mẹ tre cũng nhọc nhằn
Đỏ hoe từng mắt lá
Huống hồ chi là măng
Bác gió đi từ sáng
Mong lấy hương núi rừng
Bởi vì trời quá nắng
Nên gió trọ triền nương
Không có làn gió mát
Măng không ngủ được nào
Dù mẹ tre tha thiết
Dỗ dành bài ca dao
Măng non bèn cởi áo
Phơi lưng giữa trưa hè
Nép mình bên chân mẹ
Mơ một ngày thành tre...
Măng tre
Tác giả: Võ Quảng
Tôi cây măng tre
Mọc lên giữa bụi
Chưa tròn một tuổi
Cành chửa thành cành
Lá vừa nẩy xanh
Mỏng như cánh bướm
Thức dậy buổi sớm
Nghe tiếng chim ca
Hớp giọt sương sa
Lòng nghe mát rượi
Nóng lòng tôi đợi
Sang đến mùa xuân
Nắng mới tưng bừng
Tôi vươn cao vút.
Tôi nhìn được khắp
Sông núi xóm làng
Mương máng dọc ngang
Đẹp như tranh vẽ
Cành mềm mát mẻ
Rủ bóng ao sâu
Cò, vạc bảo nhau:
- “Ồ, tre chóng lớn!”
Tre
Tác giả: Nguyễn Bao
Đứng trên bờ ao
Tre nghiêng soi bóng
Mặt hồ gợn sóng
Tre thả thuyền trôi
Trưa hè nắng nôi
Tre trùm bóng mát
Buổi chiều gió hát
Võng tre êm đềm
Tre làm nôi êm
Ru em ngon giấc
Làm chông nhọn hoắt
Ngăn bước quân thù
Đường đi tới lớp
Vai rợp bóng tre...
Sâu thẳm trời khuya
Ngọn tre cao vút
Treo ông trăng vàng
Soi khắp đường làng
Ngọn đèn không tắt.
- Lắng nghe, lắng nghe
Rì rào khúc hát
Bốn mùa tiếng tre.
Qua những bài thơ về cây tre, ta càng thêm yêu và tự hào về hình ảnh thân thương ấy. Tre mãi là biểu tượng không thể thiếu trong lòng người Việt, vững vàng giữa mọi gian khó và thử thách.